Nó nhớ Phong…. Dẫu rằng nó với Phong chia tay đã được gần hai năm, nhưng nó cảm giác như mới chỉ là ngày hôm qua vậy.
***
Chia tay, nó mới cảm nhận được tình yêu mà nó dành cho Phong lớn dường nào. Rất nhiều khi,nó muốn nó với Phong quay lại như trước kia khi hai đứa mới yêu nhau. Tình yêu thời học trò, thật đẹp, và làm cho nó lưu luyến. Cho đến tận bây giờ, nó vẫn chẳng thể quên được những tin nhắn, quên được những sự quan tâm, lo lắng mà Phong dành cho nó. Phong là tình đầu của nó, là người mà nó yêu thương bằng tất cả trái tim của lần đầ yêu thương ai đó.
Có ai tin không? Khi mà nó với Phong yêu nhau, chưa một lần nắm tay nhau đi dạo, chưa một lần chụp ảnh cùng với nhau, chưa một lần nó được tự tay nấu những bữa ăn cho cả Phong và nó, chưa một lần nó được cùng Phong đón sinh nhật bên nhau, chưa từng môt lần hai đứa lang thang trên những góc phố Hà Nội trong những buổi chiểu mà hai đứa đã vẽ ra trong tương lai khi còn là học sinh lớp mười hai. Lớp mười hai, là khoảnh khắc mà chúng ta yêu nhau, Phong còn nhớ không? Những hình ảnh ấy, nó vẫn nhớ đến tận bây giờ. Và nó thèm cảm giác được như trước.
Thèm được níu nô kể mọi chuyện trên trời, dưới biển với Phong, hay kể về những chuyện diễn ra trong cuộc sống hàng ngày của nó cho Phong nghe. Nó là cô bé rắc rối mà, nên trong cuộc sống của nó sẽ có hàng đống những chuyện không đầu không cuối mà Phong vẫn chịu khó nghe tất cả mọi chuyện của nó. Nó không muốn chia sẻ những chuyện đó với ai đâu, vì chỉ có Phong mới là người tạo cho nó cảm giác có người luôn lắng nghe mọi tâm sự của nó, và chỉ có khi kể với Phong, nó mới có thể thoải mái kể mọi chuyện, không sợ người ta nói nó trẻ con, không sợ bị đánh giá. Với Phong,nó có thể trẻ con một chút, nũng nịu một chút. Ở Phong, nó cảm thấy an toàn, và cảm giác được che chở, yêu thương!
Thèm được Phong nhắc nhở ăn sáng như trước. Năm học lớp mười hai, nó luôn ghe lời Phong, ăn sáng rồi mới đi học , mặc dù trước đó, rất ít khi nó chủ động ăn sáng. Được Phong quan tâm, nhắc nhở, nó như một em bé, ngoan ngoãn nghe lời. Hồi đó, nó cứ nghĩ Phong sẽ ăn uống cẩn thận lắm, nhưng giờ nó mới biết, hóa ra Phong lo lắng cho nó, còn về phần mình, Phong cũng giống như nó, không chịu chăm sóc bản thân kỹ càng gì cả. Bảo sao có lần Phong nói, ăn xong thường bị nôn, cảm giác khó chịu lắm. Ấy vậy mà nó vô tâm, không nhắc nhở Phong ăn uống cẩn thân như Phong đã làm đối với nó gì cả.
Thèm cảm giác nhắn tin mỗi ngày với Phong..
Thèm cảm giác được Phong gọi điện cho nghe nhạc, nghe những bài mà Phong thích. Có lần, nó buồn ngủ lắm rồi , nhưng vẫn muốn nói chuyện với Phong, mà lại ngủ quên mất Sáng ngủ dậy mới nhận được những tin nhắn của Phong. Nhưng , nó muốn nói chuyện với Phong nhiều mà. Có lúc nó ước Phong có thể ở bên cạnh nó, để nó không cần nhắn tin gì cả, mà đươc trực tiếp nói chuyện với Phong.
Nó thèm, thèm nhiều lắm, miễn là được làm tất cả với Phong, chỉ Phong của nó thôi.
Càng ngày nó càng nhận ra, bản thân nó yêu Phong đến dường nào. Nhưng giờ, nó chẳng thể. Vì giữa Phong và nó có một khoảng cách quá xa. Nó yêu Phong, nên nó sợ lắm những khi nó nhắn tin Phong mà Phong không trả lời. Phong luôn bảo Phong có người yêu rồi, bảo Phong không còn yêu nó nữa. Bạn bè cũng bảo nó, khuyên nó quên Phong đi và đi tìm người yêu mới. Khuyên nó không được, có đứa bạn còn chửi nó nữa, bảo nó phải quên Phong đi.
Ừ, thì nó đã thử làm rồi đấy. Nó cố tình thích bất kỳ một người con trai nào đó, để có thể quên Phong. Nhưng rồi, bản thân nó, lại bị tuyệt vọng, chán nản. VÌ chẳng có ai tạo cảm giác hạnh phúc cho nó như Phong cả. Nó không thể thoải mái bộc lộ cảm xúc như với Phong. Cảm giác như không ai hiểu được, chạm được đến cảm xúc của nó.
Gần đây, vô tình có mấy người bạn hỏi nó sao rồi, tình yêu như thế nào, rồi còn yêu Phong không. Nó giấu mọi người, bảo nó đã quên, vì thời gian lâu quá rồi. Nhưng chính bản thân nó, không thể giấu, không thể lừa được chính bản thân nó. Nó còn yêu Phong nhiều lắm, và không thể mở lòng, không thể chia sẻ được cảm xúc của nó cho ai cả.
Nó vẫn chờ đợi, những lời hứa trước kia từ Phong, lời hứa mà có lẽ người hứa đã không nhớ, hoặc không muốn thực hiện, mà người nghe thì vẫn nhớ, vẫn khắc khoải và đợi chờ..
Giờ, nó với Phong còn không được như những người bạn. Không nhắn tin, không gặp gỡ, không kết bạn trên facebook. Nhưng hàng ngày, nó vẫn vào facebook của Phong để xem xét thông tin, để mong Phong có chia sẻ gì đó trên trang cá nhân, để nó có thể đọc và biết thông tin về Phong.
Giờ nó thay đổi nhiều lắm, nhưng có một điều: tình cảm mà nó dành cho Phong vẫn chẳng thể thay đổi. Nó không còn chia sẻ cảm xúc thường xuyên của mình trên facebook như trước nữa, không còn chém gió nhiều như trước nữa. Nó còn cố tình đăng những tấm ảnh trên facebook để giả vờ như nó ổn, như cuộc sống của nó vẫn vui vẻ ngay cả khi không có Phong. Nhưng ít ai biết được, không biết bao đêm , nó chỉ biết khóc khi nhớ Phong.
Nó muốn nói chuyện với Phong lắm, nhưng chẳng thể . Nó sợ sự lạnh lùng từ Phong!
Giờ nó đang học ở Hà Nội, còn Phong thì học ở một trường , gần với quê hai đứa hơn. Nó không còn là gì của Phong cả. Nó cũng đã nói chuyện với Phượng, người mà trước đây đã từng thích Phong, bảo Phượng quan tâm, và nói chuyện với Phong nhiều hơn, để Phong có thể dần hòa đồng hơn. Nhưng đến khi Phượng và Phong nói chuyện, nó chỉ biết hai người nói chuyện với nhau qua những bình luận trên facebook, nó thấy nhói lòng, nó thấy buồn nhiều lắm. Nó muốn chính nó là người tâm sự với Phong , chỉ mình nó thôi.
Giờ, nó muốn nói chuyện với Phong…
Nó phải làm gì bây giờ, vì nó không thể nhắn tin, không thể gọi điện, hay không thể nhắn tin qua facebook hay zalo,nó thấy nhớ Phong hơn bao giờ hết!
Nó hi vọng vào một tương lai của hai đứa như khi học lớp mười hai mà hai đứa đã tưởng tượng ra. Liệu nó có ngốc nghếch không khi mà hai đứa chia tay được một thời gian rồi mà nó vẫn cứ như thế này?
Giờ tâm sự của nó, nó chẳng thể kể cùng ai, vì nó luôn nói, nó đã quên Phong lâu rồi,và nó sẽ yêu người khác. Nhưng bản thân nó, nó biết tình cảm của nó như thế nào mà. Nó chỉ muốn yêu mình Phong, và sau này sẽ lấy Phong như hai đứa đã nói thôi!