Có những chuyến tàu như thế, chuyến tàu chở hạnh phúc, niềm vui cho đời, chở cha về bên tôi.
***
Khi con chào đời trong vòng tay ấm áp của mẹ, trong tiếng cười vui rả rít của bà nội, thì cha lại không có mặt chứng kiến giây phút con xuất hiện trên cõi đời này. Cha phải làm nhiệm vụ của người quân nhân. Khi con ra đời đã có những chuyến tàu đang chạy trên đường, có những chuyến tàu vừa về đích, lại có những chuyến tàu chỉ đợi tiếng khóc trẻ thơ để báo hiệu hồi còi xuất phát.
Chốn Sài thành đèn mờ thay trăng sáng, khói bụi, kẹt xe, cướp giật, lừa đảo…. là những gì hiện hữu xảy ra hàng ngày trên mảnh đất bon chen này. Nhưng về đêm, càng khuya thì con người ta trở về chính mình. Đó là một phần cuộc sống tách mình ra để sống về đêm.
Lòng ngổn ngang, trăm mối tơ vò nhớ người cha thân yêu của mình, nhìn đoàn tàu lướt qua để một trận bão bụi, khói cay bám riết vào áo, dính chặt vào mí mắt nặng đến nỗi dụi mắt mới thấy được cảnh vật xung quanh hay lòng nặng trĩu và đã làm khóe mắt cay cay nhòe lệ. Tôi nhớ cha mình, cha cũng đã có mặt trên những chuyến tàu như thế. Cha như một thiên sứ mang tình yêu đến cho mọi người.
Tôi nhớ lúc cha đi tóc nội còn xanh lắm, mắt tỏ tường, lần nào cũng vậy mỗi khi sáng sớm cha đi mẹ và bà nội cắp nắp đồ ăn, chuẩn bị đủ thứ tươm tất cho cha. Rồi bà nội vẫn cái điệu bộ hỏi: ” Rồi bây đi chừng nào bây về?”, Cha quay mặt đi rít điếu thuốc lào rồi trả lời bà nội: ” Thì con đi vài bữa con về. Má cứ hỏi hoài.” Có sự xuất hiện trong nốt trầm trong lòng của cha, tôi biết rằng lòng cha thương bà nội nhưng tại tính cha nó vậy.
Ngày cha đi đã đến, bà nội và mẹ thức rất sớm, chuẩn bị tươm tất, đưa tiễn cha ra sân ga. Sân ga là bậc cửa sau cùng bà dắt tay cha ra đó rồi buông, như buông đứa trẻ bước vào đời, cha trở thành đứa trẻ và những chuyến tàu đã trở thành vườn trẻ. Cha bước lên tàu ngoảnh mặt nhìn mọi người trong niềm hân hoan và tự hào của người lính trẻ. Ngược đời ai lại ra đi mà vui và tự hào đến thế chắc có lẻ đó là chuyến tàu chở ước mơ, hy vọng của cha. Tôi không khóc, chỉ thấy lúc về thiếu một người quan trọng!
Rồi cha đi!
Một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi mười mấy ngày sao cái vài ngày mà cha nói cùng bà nội lâu quá!
Rồi cha cũng về bằng chuyến tàu đêm khuya lơ khuya lắt, khi mọi thứ xung quanh đã ngủ say trong giấc mộng thiên đường. Bóng dáng ba người đàn bà chụm đầu vào người đàn ông to khỏe như cổ thụ ngàn năm vươn vai trong bão táp mưa sa, là nơi cho ba cành liễu yếu ớt nương nhờ.
Nước mắt chợt rơi, nghĩ rằng con đường cha đã đi qua là thời gian và không gian của máu và nước mắt. Hy sinh cái tôi bé nhỏ để đem đến hạnh phúc và tình yêu cho mọi người, cũng như chín tháng mười ngày mẹ mang nặng đẻ đau và nuôi con khôn lớn, con chào đời bằng tiếng khóc là trong tiếng cười hạnh phúc của bà nội, của cha, của mẹ. Như hồi còi cho những chuyến tàu sắp xuất phát.
Có những chuyến tàu như thế, chuyến tàu chở hạnh phúc, niềm vui cho đời, chở cha về bên tôi.
MC