Nó... bây giờ... không biết phải làm gì cả... bất lực…
***
Nó, hãy cứ gọi như vậy đi vì trong hoàn cảnh này xưng hô cũng không có gì là quan trọng cả.
Từ lúc có thể ý thức được mọi thứ, nó đã biết nó không hòa hợp được với cái thế giới này. Nó căm ghét cái cảm giác phải hòa vào đám đông, điều đó làm nó nghẹt thở, nó không thể hiểu được có cái gì vui mà đám trẻ con cùng xóm có thể ồn ào la hết với nhau cả ngày như vậy. Và thế là, trong lúc những đứa trẻ khác hồ hởi kết bạn với nhau vui đùa thì nó lại chui rúc trong cái ổ của mình và thỏa mãn với những thú vui mà nó tự nghĩ ra. Đôi lúc nó nghĩ : Cần gì người khác, một mình nó cũng đủ rồi. Nhưng sự thật là, cái đầu óc non nớt của nó vào lúc đấy chưa thể hiểu được một điều : Chẳng ai thích cô độc cả !
Nhưng rồi cái ngày mà nó ghét cay ghét đắng cũng đến. Cái ngày nó phải cách xa cái ổ của nó. Đi học ! Thật sự nó không ghét học. Nó biết đầu óc nó không quá kém. Đơn giản là nó không muốn tiếp xúc với người khác mà thôi. Nó sợ, nó tự ti. Nó không muốn người khác nhìn thấy bản chất của nó rồi chế giễu nó. Chẳng ai thích một kẻ lập dị. Dù nó không hiểu lập dị có nghĩa là gì !
Đi học rồi càng làm nó chắc chắn hơn về điều đó. Chẳng ai muốn chơi với nó cả. Nó nhận ra,nó không thể tồn tại trong một tập thể nếu nó còn tiếp tục như thế này. Và rồi nó thay đổi như con tắc kè hoa. Khi đi học nó tự thay đổi màu sắc bản thân để hòa vào tập thể, để được chấp nhận, ít nhất mặt ngoài là như vậy. Chỉ khi nào về tới nhà, về tới cái ổ thân yêu của nó. Nó mới lại là chính mình, thỏa mãn với những trò kỳ quái mà nó nghĩ ra.
Cuộc sống của nó cứ như vậy trôi đi. Có lẽ sẽ không có gì thay đổi nếu như không xảy ra hai sự kiện. Một là : nó tìm được một thằng bạn thân khi vào cấp 3. Có lẽ vào cái tuổi đó người ta chưa đủ khả năng để hiểu hết được về một người. Nhưng ít nhất nó tìm được một người chấp nhận nó vì bản thân nó. Vậy là nó thỏa mãn rồi. Nó cảm thấy cuộc sống của nó tươi sáng hơn. Giờ ít nhất nó có người để nghe nó lải nhải những thứ linh tinh mà nó nghĩ ra, hay những cảm xúc mà nó giấu kín trong lòng. Nó bắt đầu bước một chân ra khỏi cái ổ của mình.
Không may thay, nếu sự kiện đầu tiên giúp nó thêm tự tin, thì cái sự kiện thứ hai lại hoàn toàn đánh bật nó về hình dạng thật, đánh tan chút tự tin nhỏ nhoi nó vừa tạo dưng. Đúng. Nó lên đại học và có người yêu… Nghe thật bất ngờ phải không ? Một cái thằng như nó. Vừa tự ti vừa ghét – chính xác hơn là sợ – phải giao tiếp với người khác mà lại kiếm được người yêu ? Tất nhiên vào cái tuổi như nó, ai chả muốn có được người yêu. Nhìn người khác tay trong tay, đôi lúc nó cũng ghen tị muốn biết xem cái cảm giác thích với yêu nó như thế nào. Nó cũng tự biết, với nó điều đó có lẽ là quá xa vời. Nhưng bất ngờ thay nó cũng tìm được một người bạn gái, một người bạn gái mà nó quen qua mạng, một người ở đầu kia của đất nước. Nó vui sướng, nó không kìm nén được cảm xúc của mình, nó muốn khoe với cả thế giới rằng nó cũng biết thế nào là thích, là yêu thương, cũng có người thích nó hay yêu nó. Nhưng rồi cái nó nhận được là những câu mắng mỏ dè bỉu ‘mày ăn gì mà ngu vậy ?’ hay ‘tình yêu trên mạng mà cũng tin được hả mày ?’. Đến cả thằng bạn thân của nó cũng cho nó một ánh mắt đầy hoài nghi. Kệ, nó chẳng quan tâm. Nó quá quen với việc này rồi. Nó chẳng cần phải để ý xem người khác đánh giá nó thế nào. Dù sao có chửi hay mắng nó, nó cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Thoáng cái trôi qua, nó với bạn gái nó cũng quen nhau được hai năm. Vất vả ? Uhm vất vả lắm. Xa nhau mà. Nó lại là sinh viên.Cả năm làm việc của nó cũng chỉ đủ cho nó vào thăm bạn gái một lần thôi. Nhiều lúc tưởng chừng như bỏ cuộc nhưng rồi nó lại gắng gượng mà qua được. Bây giờ, nó tự tin hơn nhiều, tự tin vì nó bảo vệ được tình yêu của nó, chứng minh được cho người khác thấy nó làm được, giữ được, và bạn bè của nó cũng thay những lời dè bỉu bằng những câu chúc phúc thật tâm cho nó. Nó vui sướng lắm. Nhưng cuộc đời mà, ai đoán trước được cái gì cơ chứ. Cái lúc nó tưởng như nó tìm được hạnh phúc của đời mình, tìm được người thật sự quan tâm hay cần nó thì cũng là lúc người đó bỏ nó mà đi.
Đúng. Tình cảm của nó và bạn gái nó bắt đầu rạn nứt vì khoảng cách. Nó tự nhủ với bản thân : Uh không sao đâu, chỉ cần mình sơm sớm vào gặp cô ấy là mọi chuyện sẽ bình thường lại thôi. Nó cố sức làm việc hơn mong kiếm cho đủ số tiền mà nó cần. Rồi cái ngày đó cũng đến. Cái ngày nó mua được vé máy bay vào trong với bạn gái nó. Cầm đôi vé trên tay nó không diễn tả được cảm xúc của mình. Lo lắng. Nó đi trốn gia đình mà không lo sao được. Nhưng rồi cái cảm xúc ngọt ngào pha hưng phấn khi nó tưởng tượng ra vẻ mặt rạng rỡ của bạn gái nó khi biết nó vào thăm xua tan đi tất cả lo lắng của nó. Nó mừng rỡ chạy ngay về thông báo cho bạn gái. Rồi, ai biết được rằng. Thứ nó nhận được là tin bạn gái nó quen người khác… được mấy tháng rồi…Vậy mà nó chả biết gì cả. Như một thằng hề… Ác thay thằng hề còn được mang cái mặt cười. Còn nó thì sao ???
Nó đau lòng, giận dữ rồi muốn trả thù. Nhưng nó trả thù ai đây ??? Là nó sai cơ mà. Nó có cớ gì để mà trả thù cơ chứ ??? Nó đâu thể ép buộc người khác thích nó được. Trả thù chỉ càng chứng tỏ rằng nó còn thích, càng tôn thêm cái vẻ thảm hại của nó mà thôi. Chẳng được gì cả !!! Và rồi nó chọn cách trốn lại về cái ổ của nó, co mình tự liếm vết thương như một con chó cô độc. Nó tin rồi thời gian sẽ giúp nó quên đi tất cả. Cái chân nó từng bước ra giờ lại được rút vào một cách lặng lẽ, thảm hại !!!
Thời gian trôi qua. Nó cũng quên dần cái quá khứ đau khổ của nó. Nó cũng gặp được người con gái lần nữa làm nó động tâm. Nhưng khó khăn quá. Cái việc nó muốn làm… Nó sợ. Nó mất đi rồi cái tự tin, cái tự tin giúp nó dám nghĩ dám làm, giúp nó bỏ qua mọi lời chê bai mắng chửi của người khác. Nó… bây giờ… không biết phải làm gì cả… bất lực…