Lại một lần nữa…
Cũng 1 cảm giác tồi tệ nuốt trọn sự thảm hại của nó…
Nó lại đi…
Trong sự hoang tưởng của nó… Sự hoang tưởng đó, vốn là một căn bệnh thần kinh kinh tởm nhất của nó, thế nhưng, nó xem đó như một món quà, một ân huệ, một khả năng thần kì giúp nó vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân nó.
***
Nó bắt đầu căn bệnh đáng sợ đó từ ngày nó chỉ vừa tròn 14 tuổi. Đó là ngày bố nó phát căn bệnh bứu máu ác tính. Đối với nó, đó là thứ bệnh đáng sợ hơn bất kì căn bệnh nào. Bởi những vết bứu cứ sưng đỏ rồi chuyển tím đen – thứ màu của máu gà đông cứng. Những cái bứu cứ âm thầm xuất hiện trong miệng, rồi trong vòm họng cuả bố nó. Tấy lên, lở loét, chúng còn có thứ mùi máu tanh đáng sợ khi quá mọng rồi bể ra… Bố nó bắt đầu ho. Cơn ho triền miên, sặc sụa. Máu cứ thế túa ra khóe miệng thêm đen của bố nó. Bố nó bị trả về từ bệnh viên ung bứu. Với một lời bất lực vo tình của vị bác sĩ già: ”về nhà thôi, sống được ngày nào thì sống, lạc quan vào”. Đó nghe như lời động viên, nhưng lời nói mặn chát và tanh mùi máu đau đớn của bố nó.
Nhiều tháng trước, khi bố nó đi viện, mẹ nó khăn gói theo để chăm sóc. thì chuỗi ngày cô quạnh của nó bắt đầu. Nó chăm sóc em trai, nó cố tỏ ra mạnh mẽ từng giây như một bà chị trưởng thành thực sự. Nó làm mọi việc nhà, chăm sóc lũ gà. nó ngày ngày sống trong lời dạy bảo gay gắt đầy thương cảm của bà nội nó. Hằng đêm nó lại ôm em nó ngủ. Nó kìm nén giọt nước mắt cay xòe cứ đẩy nhau túa ra… Nén lại đến khi quầng mắt nó đau nhói, nước mắt chảy ngược như khô lại thành muối xát vào vết thương trong trái tim đứa trẻ lẽ ra phải đang hạnH phúc bên gia đình.
Cứ thế hằng đêm dài, nó nhớ mẹ, chẳng dám gọi. nó luôn sợ hãi trước lời dịu dàng của mẹ nó. Nó sợ cảm giác khi nghĩ đến cái hình ảnh bà dùng mọi sức lực còn lại của một người đàn yếu đuối để cố áp lên khuôn mặt mình một chiếc mặt nạ với hình thù kì dị và mạnh mẽ. Nó phải kìm lại sự yếu đuối vì người phụ nữ nó yêu thương nhất đang rất đau đớn và mệt mỏi. Nó biết trái tim nó đau, nhưng vẫn đập để nuôi sống cơ thể đó của nó. Còn mẹ nó, thì chẳng nhẹ nhàng như nó. Nó biết, ngoài chiếc mặt nạ mà đằng sau đã bị đốt nóng vì nước mắt, mẹ nó còn có một nỗi đau khôn cùng của trái tim đã tan nát khi chứng bố nó đau đớn vì căn bệnh quái ác. nó biết, nó sợ lời dịu dàng tê tái của mẹ nó. Và,nó chẳng muốn vì sự yếu đuối vô dụng của nó làm mẹ nó thêm đau lòng, làm trái tim mẹ nó thêm những vết cứa sắc nhọn – bởi đó là tình thân.
Nó ngày ngày chiến đấu, cố gắng mạnh mẽ, để bảo vệ mẹ nó, bảo vệ gia đình của nó.
Nhưng…
Khi bố nó trở về, nó ngỡ như hạnh phúc vì ông còn sống, dẫu không biết bao giờ thần chết đến xiết sinh mệnh gầy còm của ông đi. nhưng dù gì nó vẫn được thấy ông. Tất cả chẳng êm đềm như thế. Bố nó bị thêm căn bệnh teo cơ. Một bên tay chân của bố nó ngày ngày lên cơn đau đớn, cơn đau thấu vào xương tủy… khuôn mặt quằn quại mếu máo của bố nó ngập trong làn nước mắt của một người cha bất lực, tội nghiệp… Bố nó đau, bố nó quát mắng, câu từ khó khăn chẳng tròn chữ phát từ cổ họng bố nó đầy vật vã. Vòm miệng bố nó chứa đầy những cục máu, ông chẳng ăn được gì, chỉ cố hút thứ nước cháo mẹ nấu để sống, để sinh tồn. Chẳng hoạt động được cơ hàm nữa, ông cứ ngẩng mặt lên nhìn vào trần nha để mẹ nó bón chút nước cháo. Thứ nước cháo nóng len lỏi vào vết thương, vào những khối u. Chúng buốt rát, len lỏi vào cổ họng, mang theo những dòng máu đỏ vỡ ra từ khối u mong manh đó. Vị cháo hòa vào vị máu…
Và nó đau hơn cả khi nghe tiếng ông mếu máo vô vọng như cầu cứu; khi thấy mẹ nó cố giấu thứ ánh mắt xót xa ngấn lệ… Đâu chỉ nỗi đau bệnh tật, tiền bạc chữa bệnh cũng biến thành căn bệnh kinh khủng đè lên mái nhà nhỏ của nó.
Cả cái gia đình của nó đã sống trong đau đớn, đã gồng mình cầm cự một cách tội nghiệp như thế.
Nó dần yếu đuối hơn bao giờ hết. “Liệu nó sinh ra có đáng bị giày vò như thế không???” Nó chưa một lần trả lời được câu hỏi đó. bởi… Nó chưa một lần cần điều đó…
Những đêm dài triền miên không có mẹ, nó bắt đầu tập chiến đấu một mình với nỗi sợ hãi trong chính nó. Nó dần can lì trước cái thứ vô hình của ma quỷ, nó biết ma quỷ là nỗi sợ nhỏ bé như nêm nếm vào lòng nó về đêm thôi… Nhưng sau đêm dài đen tối, nó vẫn phải đối mặt với hiện thực cô độc.
Nó một mình làm tất cả, nó học, nó làm việc nhà… đơn giản, nhẹ nhàng, nhưng với nó thật nặng nề. chỉ bởi vì: NÓ CÔ ĐỘC. Nó chưa bao giờ nghĩ nó sẽ sống như thế. nó sống như thể chỉ để tồn tại.
Càng thêm yêu gia đình của nó, nó càng sợ họ thấy nó yếu đuối, nó sợ ai đó phát hiện nó đang khóc sau cánh cửa tối của căn phòng đầy mối tơ nhện và sặc mùi trống trải lạc lõng… Nó sợ ai đó đang xem trang sách cuộc đời nó, và thấy nó đáng thương… Từ đó… Nó bắt đầu… Tự xây nên cho bản thân bức tường của vô vọng. Nó sống ở đó suốt cho đến tận bây giờ… Trong thứ không gian mà chính nó luôn sợ hãi – mùi của máu.
Đã hơn 15 năm trôi qua… Mỗi ngày của 15 năm qua nó sống cuộc sống mà bản thân nó kinh tởm…
Nó vẫn yêu gia đình nó, nhưng nỗi sợ trong nó đã theo cấp số nhân mà tăng lên ngàn vạn lần. Nó sợ đối diện với gia đinh nó, nó vẫn luôn sợ hãi nụ cười hiền của mẹ nó, nó sự ánh mắt trìu mến với con gái diệu của bố nó, nó sợ những lời ngọt ngào yêu chiều nhưng đầy rẫy cay đắng của bố nó. Nó sợ tất cả. Nó sợ nó yếu lòng. Nó sợ nó không làm được những thứ nó muốn…
Mỗi ngày nó khát khao gia đình nó hạnh phúc trong nỗi sợ hãi của chính nó nhưng hoàn toàn vô vọng. Chỉ đơn giản, Vì điều đó chẳng bao giờ thành hiện thực. Cứ sau những khoảnh khắc vui cười hạnh phúc của mỗi người đều tràn ngập về thứ mùi kinh tởm, đáng sợ của bệnh tật, của đau thương. Bênh tật chưa bao giờ hết. Nợ nần chưa bao giờ ngừng tăng thứ người ta gọi là lãi suất. Và những ánh mắt thương hại của người đời chưa bao giờ đổi hướng khỏi gia đình nó. Họ sỡ hãi nụ cười thân thiện sặc mùi chua chát của những kẻ ngày ngày vào đòi nợ, rồi những lời nói mọc đầy gai nhọn chỉ vì tiền chĩa vào vết thương lòng tự trọng của gia định nó… Bữa cơm đầy những tiếng cười rộn rã của gia đình nó bỗng trở nên thô ráp ngượng nghịu hơn bao giờ hết… – Nó biết, đó là nỗi chạnh lòng của những kẻ mang phận nghèo khổ, bệnh tật .
Nó vẫn tươi cười, vẫn học cách tấu nên những câu chuyện, những bản tấu hài, những trò vui để mang lại niềm vui cho gia đinh của nó.
Nhưng. Nó chưa một lần nở nụ cười thực sự với bất kì người quen nào nó gặp trên bước đường của nó. Nó nhìn họ, nó hình dùng ra những làn khói đen, những tiếng cười man rợ, những cái nhếch mép khi nhìn vào nó qua vỏ bọc hiền từ, lương thiện của họ. nó mang cái suy nghĩ đó áp lên tất cả mọi người. Dẫu nó biết không nên nhưng nỗi sợ chỉ được khóa lại khi nó làm như vậy. Nó không muốn ai đó tốt với nó, thương nó, vì nó sợ người ta sẽ thương cái nụ cười gải dối của Nó, thương sự khôn ngoan, hòa đồng của nó. Mà lúc nào đó, nó vô tình hé cánh cửa trong lòng, thứ âm hưởng đáng sợ đang gào thét trong lòng nó làm người ta sợ hãi mà bỏ nó, hay thương hại mà tiếp tục cưu mang tâm hồn nó…
Tất cả chỉ gói trong nỗi sợ mà nó cứ vun đắp từng ngày, từng ngày một…
Dần dần theo thời gian… Nó như bắt đầu vô cảm với mọi thứ. nó bắt đầu xây dựng nên câu chuyện cuộc sống tươi đẹp đầy sức sống trong tâm trí nó. nơi nó có gia đình hạnh phúc không bệnh tật nghèo đói, nơi không có những yêu thương bị trói buộc bởi sợi dây hà khắc của cuộc đời này. Ở nơi đó, nó lạc quan, vui vẻ, nó mang nụ cười tỏa nắng, nó được đón nhận yêu thương vô tư của gia đình, bạn bè, và người thương nó. Thế giới đó nó được cất đi tấm mặt nạ xù xì của nó, và mẹ nó cũng thế, bà sẽ chẳng phải gồng mình trước đau thương khi sức lực kiệt quệ nữa. Bà có thể khóc òa tự nhiên nhất của một người phụ nữa trước sóng gió, và bố sẽ ở đó… Bố an ủi, bố đau cùng mẹ, và bố sẽ là người mang lại nụ cười cho mẹ, cũng mẹ bước hết con đường của đổi uyên ương mà cặp đôi vợ chồng nào cũng hằng ao ước…
Cứ thế… Nó dần lơ là hiện thực cuộc sống của chính nó… Nó chẳng thiết tha học hành, nó không lao vào cuộc vui của những kẻ khác… Nó cô lập, nhốt chính nó vào thế giới đó- một thế giới màu hồng. nó không muốn bước ra ngoài nữa… Nếu bước ra… Nỗi sợ lại bủa vây nó, bao trùm và uy hiếp nó…
Nó khóa mọi mối quan hệ của mạng xã hội, nó khóa những tình bạn, tình thân. Nó ngủ nhiều hơn bao giờ hết… Chỉ để được tưởng tượng ra cuộc sống màu hồng trong cuộc đời nó. Nó không muốn thức dậy, và không muốn kết thúc giấc mơ hoang tưởng mà nó cố tạo nên trong sâu thẳm tâm hồn nó… Rồi ngày ngày, nó dần bước vào lối riêng ấy, những bước chân trên đường phố của nó trở nên vô định, nó sống trong những mộng tưởng hạnh phúc đó mọi lúc có thể. dần nó như trở thành đứa vô hồn trong mắt mọi người. Nó đeo tai nghe trên chuyến bus quen thuộc, nhưng không có bài nhạc nào được phát, nó không muốn ai đó làm phiền cơn mộng tưởng của nó. Nó cầm sách vở, bút viết đến nơi nào đó ngồi thẫn thờ rồi lại tiếp tục đi vào thế giới riêng của nó. nó chẳng nói chuyện hay quan tâm bất kì ai… Nó chẳng đói, chẳng khát nhiều, vì nó không muốn gián đoạn bất kì khoảnh khắc hạnh phúc trong thế giới đó của nó. Nó tìm đến chốn bình yên, nơi không gian không có nắng, không có gió, chỉ có những mờ ảo của mây trời, của bóng tối để nuôi dưỡng tâm hồn riêng của nó…
Những bài thi rồi sau này là những công việc của công ty hay bất cứ điều gì được giao nó đều lơ là cả… Nó chẳng buồn làm gì. Chúng quá nhàm chán. Nhưng mỗi lần nhận hậu quá tồi tệ của công việc, nó lại sợ mẹ nó buồn, bố nó thất vọng, dẫu học luôn nhẹ nhàng. Nhưng nó biết, bố mẹ nào chẳng mong con mình hạnh phúc. Sau những thời khắc ấy, nó tự chửi rủa bản thân nó vô dụng, nó tự thấy nhục nhã ê chề trước gia đình nó, bè bạn xung quanh nó… Nhưng, cũng chính những nỗi lòng đó, lại càng thúc đẩy nó nhốt mình trong thế giới hoang tưởng của mình nó. Nó đang trốn tránh trách nhiệm của nó. Nó sợ hãi, và chẳng đủ can đảm đứng lên làm bất cứ điều gì…Nó lại càng chẳng muốn bước ra khỏi thế giới đó, chẳng muốn tỉnh dậy sau cơn mơ, chẳng muốn bước xuống bus, chẳng muốn kết thúc một ngày, vì nó sợ… sợ phải đối diện với hiện thực làm nó điên cuồng. Cứ thế, nó tiếp tục lừa dối bản thân.
NÓ… Có sai không khi nó chỉ đang muốn sống trong hạnh phúc, trong nơi mà nó chẳng phải yếu đuối, sợ hãi??? – NÓ SAI RỒI! VÌ NÓ YẾU ĐUỐI!!!