“Chiều nay bão, chắc là mưa to lắm đấy, mỏi cứ nằm nhà nghỉ đi, nếu muốn đi đâu cho khuây khoải nhớ mang theo ô hoặc áo mưa” – Anh nói xong, quay ngoắt người leo lên xe, phóng vù đi để lại làn khói bụi mỏng manh phía sau cô. Thế nhưng, lời nói của người đàn ông mà bấy lâu nay cô vẫn coi là cục cằn, thô lỗ, thiếu tinh tế, lãng mạn lại khiến trái tim cô ứa máu. Cuộc hẹn đầu tiên chiều nay cùng anh chàng vẫn được coi là “tri kỉ” bấy lâu nay của cô trên facebook phút chốc bị lãng quên…
***
Thời sinh viên, cô không quá xinh đẹp, giỏi giang nhưng chẳng hiểu sao có biết bao chàng trai vây quanh. Cô vẫn thắc mắc như thế khi nhận được những bó hồng đỏ thắm, những món quà lãng mạn từ các “fan” hâm mộ. Bạn bè cô thì quá rõ và đôi phần ganh tỵ bởi cô có giọng hát hay và tài văn chương. Lên giảng đường về gặp trời mưa, vậy là cô sáng tác được hẳn bài thơ dài về những hờn giận vu vơ của tình yêu sinh viên, lúc nắng, lúc mưa bất chợt. Những hôm đám bạn ề cổ ra thức đêm để ôn thi, giờ giải lao cô ra ban công ký túc xá và viết một bài tản văn thật dài vì nhớ và thương mẹ. Tản văn viết vội vàng, chứa chan cảm xúc trên tờ giấy A4 được chuyền tay khắp cho bọn bạn. Đọc xong, ai cũng ứa nước mắt, nhớ về mẹ mình ở quê đang oằn lưng bên bờ xôi, ruộng mật, chắt chiu nắng mưa để dành tiền mỗi tháng gửi lên cho con. Ai cũng nói, tính cô đa cảm, hay suy nghĩ vẩn vơ, rồi sẽ khổ cho mà xem. Lúc ấy, cô tặc lưỡi, sướng khổ có số. Lãng mạn và đam mê văn chương nào có tội?
Mỗi lần khoa tổ chức hội diễn văn nghệ, không thể vắng mặt cô. Giọng hát cao, trong ngần của cô vang lên, bao tràng pháo tay đổ lên giòn giã. Cô cứ thế, miệt mài, cặm cụi học, làm thêm, sống phơi phới suốt thời sinh viên nghèo khó. Cô cứ thế, chưa nhận lời yêu một ai.
Ra trường, về công tác tại huyện nhà, cô nhanh chóng được nhiều người “đánh mối”. Rồi gặp gỡ, rồi ra mắt gia đình hai bên, và cưới. Nhiều khi cô cũng chẳng hiểu, chồng cô bây giờ, cô có yêu nhiều không. Mỗi khi bên cạnh chồng, cô phải gạt bỏ hết những lãng mạn, nhõng nhẽo. Thay vào đó, là sự già dặn, sống phải biết hy sinh cho gia đình. Cô – bây giờ tự thấy mình đôi lúc như người mẹ của hai đứa con nhỏ và cả một “đứa con” lớn. Chồng cô làm công việc cơ khí, thu nhập khá nhưng vất vả và bó hẹp thời gian. Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày cưới, cô chưa được chồng trao tặng một đóa hoa. Cô cũng chẳng nhớ, lần cuối mình viết một bài thơ hay tản văn là khi nào. Sinh nhật cô, anh chắc cũng đã quên rồi. “Mẹ của hai đứa con, còn nhật nhẽo gì. Tổ chức cho con là được rồi”. Anh vẫn thường bảo thế. Vâng, cô đã ngoài 30. Gái 30 tuổi đã toan về già. Cũng vì tính gia trưởng của chồng, bấy lâu nay, cô đi muộn về sớm, chẳng mấy khi tham gia hoạt động gì của cơ quan, đoàn thể. Cả nhà chỉ sum vầy vào bữa tối bên mâm cơm, nhưng do công việc, chẳng mấy khi anh về sớm. Hôm nào cũng là 3 mẹ con ăn cơm, thằng út thì luôn miệng giục giã: Mẹ, mẹ, sao ba chưa về ăn cơm? Cho con ăn xong, rửa bát, dọn dẹp đâu đấy, anh mới về. Cũng chẳng mấy khi người anh nồng nặc mùi rượu bia, cũng chẳng khi nào anh đánh, mắng vợ. Vậy nên, cô chẳng có cớ gì để mà giận chồng, để mà không làm tròn bổn phận làm vợ, làm mẹ. Vậy nhưng cô vẫn buồn, vẫn thấy cô đơn trong chính ngôi nhà mình. Chẳng lẽ trái tim cô quá đa cảm, chẳng lẽ cô lại chán cả cái hạnh phúc bình yên bao người thầm ước ao mà cô coi là nhàn nhạt, kém thi vị ấy chăng?
***
Tình cờ gặp anh ta trên facebook, sau vài lần trò chuyện tâm đầu ý hợp, rồi gặp gỡ, cô lại thấy cuộc sống hiện tại của mình với chồng sao quá tẻ nhạt. Anh ta mang đến tất cả những gì mà cô đang thiếu. Kỷ niệm ngày nọ, ngày kia, anh ta gửi lời chúc mừng thật ý nghĩa trên facebook, trên điện thoại, gửi cả điện hoa để tặng cô. Sinh nhật cô, anh ta còn viết hẳn một bài thơ để tặng. Đi công tác xa, nơi có phong cảnh đẹp, anh gửi ảnh về chia sẻ, để cô cùng ngắm và bình luận. Anh ta cũng cổ vũ, khuyến khích cô hâm nóng lại cảm xúc văn chương. Bận rộn, mệt nhọc nhưng hôm nào cô cũng thức đến khuya, để tâm hồng lắng đọng, để viết từng dòng thơ, tản văn run rẩy. Rồi vui mừng gửi, chờ đợt lời bình luận của anh ta… Chỉ vậy thôi nhưng làm trái tim cô xốn xang. Tình yêu tưởng như thật mà lại như hư ảo khiến cô hạnh phúc bao ngày. Và cô mong, ngóng biết bao được gặp mặt anh ta ngoài đời, được ngắm khuôn mặt trầm tư, mái tóc phiêu bồng nghệ sĩ, được nghe giọng nói, giọng đọc thơ ấm áp của anh. Thế nhưng đến phút cuối, cô lại cởi bỏ váo áo mà mình đã chuẩn bị hàng giờ cho cuộc hẹn, lẳng lặng cất nó vào tận trong góc tủ. Rồi cô lấy khăn, lau sạch lớp trang điểm cầu kỳ…
Lỡ hẹn với cô chiều nay, anh ta gọi, nhắn tin biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời. Cô biết, anh ta chỉ ra đây công tác đúng một ngày rồi lại trở vào Sài Gòn. Mấy ngày nghỉ ốm vì suy nhược cơ thể, cô phải truyền nước tại nhà. Mỗi khi nhìn chồng đi muộn, về sớm, lúc nào cũng lụi cụi cơm nước phục vụ ba mẹ con, cô mang trong mình bao cảm giác tội lỗi. Tiếng yêu từ trái tim đã chậm lại để cô suy ngẫm kỹ hơn về phút xao lòng của mình. Bặt đi mấy hôm, anh ta gửi tặng cô một bài thơ. Đại ý thể hiện tình cảm và mong cô đón nhận. Anh còn thổ lộ, hôm hẹn gặp cô đó, anh muốn nói tất cả nỗi lòng, trao tặng cô một món quà thể hiện tình yêu của mình nhưng cô đã không đến. Cô lặng im, trái tim cố nén không ngăn được sự thổn thức. Tin nhắn cô soạn cẩn thận cho anh ta nhưng rồi lại nhanh chóng ấn nút xóa.
***
Cô rẽ vào quán ăn đêm. Tình cờ cô gặp vợ anh ta chính trong đất Sài thành hoa lệ này. Có lẽ vì hàng ngày bươn chải, vất vả với quán ăn đêm nên chị ta gầy gò, mắt trũng sâu. Ấn tượng của cô là thái độ chị ta rất thân thiện, luôn niềm nở và phục vụ khách hết lòng. Cô chợt nhớ tới lời anh ta nói: “Mụ vợ anh, anh lấy có tình yêu gì đâu. Mụ mở hàng ăn đêm, suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào mấy mớ lòng gà, vịt. Người ám đầy mùi than tổ ong. Mụ ấy mà đặt lưng là ngáy, hai cái chân như tấm phản gác lên người anh. Vậy thì anh lấy đâu ra cảm hứng để sáng tác văn chương. Chỉ có em, luôn là người bạn tâm giao, là người cho anh cảm xúc bên những áng thơ văn dạt dào”. Nhìn người đàn bà lam lũ, luôn miệng dạ vâng, dạ vâng khi khách gọi hàng, cô thấy tim mình thắt lại. Cô áy náy vì có lỗi với chị ta ư? Không, cô chưa làm gì quá giới hạn, cũng chưa cướp mất anh ta khỏi chị ta. Vậy nhưng sao cô cứ bứt rứt, cứ khắc khoải khi dáng người tất tả của chị ta. Lúc cô trả tiền, chị ta còn lại gần và cười, không quên lời mời nếu có dịp vào Sài Gòn tiếp tục đến quán ăn ủng hộ. Giọng con gái Huế sao mà ngọt ngào đến vậy. Đúng lúc đó, anh ta xuất hiện sau quán ăn, đang cằn nhằn vì cô hầu bàn không mang phục vụ kịp. Cô ngỡ ngàng nhìn anh, đôi mục kiểng trễ xuống, cái giọng cô vẫn nghe thấy ấm áp đọc thơ trên điện thoại hôm nào sao mà xa xôi…
Cô giật mình tỉnh giấc, thì ra chỉ là một giấc mơ. Cô ngoảnh sang bên thấy chồng và hai con vẫn đang say giấc. Mấy ngày nay, cô không quên hình ảnh anh ngồi lặng lẽ vắt cam, múc cháo tự nấu bón cho cô hay lụi hụi sửa đồ chơi cho con, thay thế các thiết bị điện trong nhà. Cô vén màn trở dậy, uống một cốc nước lạnh và trở vào trong ngủ tiếp.
***
Cơn bão số 3 vừa đi qua thành phố xinh đẹp, thơ mộng của cô. Hậu quả nó để lại cho người dân không phải là nhỏ. Cùng cơ quan đi thăm, tặng quà một số nhà dân bị tốc mái, bị ngập và thiệt hại hoa màu, nhìn cảnh hoang tàn, xác xơ, cô thấy lòng mình trĩu nặng. Cô biết, lòng mình đã có những lúc nổi sóng, bão giông. Không biết cô có tự tin vượt qua không. Mặc dầu vậy, cô vẫn phải cố gắng. Phía cuối con đường kia, chồng và hai con cô vẫn đang đón chờ. Cô mỉm cười, rẽ vào chợ, lựa chọn một bó hoa thật to. Trên bàn ăn tối nay, nhất định chồng cô và những đứa con sẽ thích lọ hoa ly hồng, hương ngào ngạt và mấy món ăn cô đã chuẩn bị với cả tấm lòng..
Linh Lan