Bấy giờ tiết trời đang độ cuối thu, những con phố dài im lìm bắt đầu khẽ cựa mình chuyển giấc trong cái lạnh se se của mùa.
***
Tôi đã chẳng nhận ra được chuyển biến nhẹ nhàng tinh tế ấy của đất trời, khi mà những bận rộn của ngày theo nhịp sống ồn ào, bao nỗi lo toan mưu sinh cơm áo gạo tiền nơi phố thị khiến lòng không còn được thảnh thơi nhâm nhi hương vị những xúc cảm vào mùa. Cho đến một buổi chiều sau giờ tan làm đạp xe trên phố vắng, tôi thảng thốt nhận ra hai hàng cây bên đường đã bắt đầu xuất hiện những chùm hoa sữa nhỏ li ti còn đang e thẹn nép mình trong vòm lá. Tâm hồn tôi bất chợt hối hả tìm lại một thứ mùi hương hoa quen thuộc, một chút cảm xúc đâu đó còn ngủ quên như thể chỉ vài phút nữa thôi, lòng lại quay về với nỗi niềm vất vả bộn bề của thực tại mà quên đi cái khoảnh khắc bình yên thoáng chút lãn mạn mình từng sống và say mê một thời đã xa trong quá khứ.
Tôi chờ ngày hoa sữa bung nở những cánh hoa đầu tiên, màu hoa trắng tinh khôi đúng như giọt sữa rơi rơi đầy bên vệ đường, đậu lên bờ vai, bám vào mái tóc người qua lại như lưu luyến. Hương hoa đậm đà đầy mê hoặc tựa hồ như hơi thở của mùa thu chậm rãi đi qua phả vào cái mơ màng của không gian cho lòng người bâng khuâng nhiều rung cảm. Tôi say trong màu nắng nhạt, say trong làn gió heo may phảng phất mùi hương hoa quen thuộc, say trong một ánh nhìn xa xăm, tuổi mười lăm ngất ngây ký ức tình đầu vẫn mãi nồng nàn trong tâm tưởng mỗi khi nhớ về một thời vụng dại, lần đầu nghe được rung động xốn xang của con tim…
Nhớ đến một mùa hoa trắng xóa nơi quê nhà, nơi tình yêu bắt đầu dưới những hàng hoa sữa. Chúng tôi học chung với nhau được 2 năm, cậu cũng yêu hoa sữa giống như tôi, cũng thích đạp xe dưới hàng cây hoa sữa hai bên đường đến trường để cho gió lùa hương hoa bám vào từng nếp áo. Mỗi năm đến mùa hoa, cậu lại cùng tôi dạo bước bên nhau trên con đường ngập lá vàng rơi, dưới những hàng cây hoa sữa để thấy tâm hồn mình thảnh thơi và nhẹ nhõm đến lạ thường. Tối đến về nhà, mang theo hương hoa vào giấc ngủ, xen với đó là một thoáng cảm xúc thương nhớ vu vơ len lỏi nhẹ nhàng trong giấc mơ như cơn gió mùa thu.
Một ngày cuối thu, cậu tỏ tình với tôi bằng một nhành hoa sữa. Chúng tôi lại nắm tay nhau đi dưới bóng râm quen thuộc. Tôi say đắm trong mùi hương ấy, say đắm trong hơi men tình đầu- mối tình êm đềm, trong sáng như hồn thu và cũng ngọt lịm như mùi hương hoa sữa vậy.
Tôi lên cấp Ba, đỗ vào trường THPT Chuyên của tỉnh. Tôi phải xa nhà lên Thành phố học, xa cậu, xa cả những mùa thu thắm thiết chan chứa mùi hoa sữa của quê hương. Ngày ấy, cậu vẫn viết thư đều đều cho tôi, đến mùa thu trong bức thư lúc nào cậu cũng không quên gửi kèm theo một nhành hoa sữa nơi quê nhà.
Giữa một chớm thu nơi quê nhà thơm mùi hoa sữa để rồi cho đến về sau năm tháng nối nhau trôi, khoảng cách địa lý không thể làm ngăn cách tình yêu giữa tôi và cậu, nhưng Trái Đất không ngừng xoay, đất trời không ngừng biến chuyển và tình cảm của chúng tôi cũng bắt đầu đổi thay. Tôi nhận ra thay đổi ấy bắt đầu từ cậu, khi những lá thư cậu gửi cho tôi ngày một thưa dần. Chúng tôi đều có cuộc sống riêng của mình, đều bắt đầu có những mối quan hệ mới, những xúc cảm mới. Tôi không hẳn là trách cậu, bởi cuộc sống hào nhoáng chốn đô thị dần buộc tôi phải có những thay đổi mới để thích nghi đó thôi! Tình yêu của chúng tôi đơn giản chỉ là chuỗi cảm xúc thoáng qua một thời ngây dại, tuy mãnh liệt là thế nhưng cũng nhẹ nhàng và mong manh như hương hoa lơ lửng trong gió, muốn nắm giữ nhưng gió cứ vô tình mang nó đi xa.
Rồi những gì đến cũng phải đến, lá thư cùng với cành hoa sữa cuối cùng tôi nhận được từ cậu. Tình đầu đến và nhanh chóng ra đi cũng nhẹ nhàng như lúc đến, tôi chẳng thể nhớ mình đã khóc nhiều đến thế nào, đã đau khổ ra sao, những mùa hoa bỏ lại, những mùa thu đi qua, còn lại mình tôi với mênh mang nỗi nhớ, với nồng nàn hoa sữa quấn lấy tôi. Cậu đã bắt đầu một mối tình với cô gái khác, cô gái cũng yêu hoa sữa và thích được cậu tặng cho cành hoa sữa…
Phố phường như được ướp bằng thứ mùi hương đặc quánh pha chút ngọt ngào như vị sữa tươi đọng nơi đầu lưỡi. Tôi và cậu không gặp lại nhau đã tám năm rồi. Mỗi mùa hoa sữa qua đi, lại thêm một mùa hoa chẳng được cùng ai tay trong tay dạo bước trên con đường có thảm hoa sữa trắng xóa trải dài và cười hiền trong nắng. Tôi biết, sẽ có người đi cùng cậu đến suốt cuộc đời và có lúc người đó sẽ cùng cậu dạo bước dưới hàng hoa sữa. Có lẽ giờ đây, những mùa hoa sữa của tôi trong cậu mãi chỉ là kỉ niệm. Tất cả đã qua rồi, tôi khẽ mỉm cười tạm biệt quá khứ đã xa…
Ngoài kia, hoa sữa vẫn ngạt ngào theo gió, trong cái mùi xe cộ bụi đường mịt mù của Thành phố, hoa sữa vẫn trong sạch và tinh khiết chẳng mảy may lẫn với bất cứ một mùi nào.