Thèm một bữa cơm gia đình vẹn nguyên vị cua đồng thơm hương lúa mới và nụ cười hiền của bà, của mẹ…
***
Quê tôi ở một miền trung du đầy nắng gió, thung lũng Hoài Ân. Tôi thầm thương cho ba mẹ và những bàn tay lam lũ của người xứ này biết bao! Vào vụ mùa, người thôn quê tất tả với những nông sản cần thu hoạch, lúa vàng sân phơi, mì trắng nương rẫy. Miền đất nơi tôi sinh ra là vùng thượng nguồn Lại Giang, con sông đem tốt tươi cho bao cánh đồng trĩu nặng phù sa.
Tôi còn yêu quê bởi những cánh rừng xanh vút đến tận chân trời. Cô thôn nữ miền sơn cước đắm mình trong những nhọc nhằn nhưng đầy hạnh phúc hồn nhiên. Nơi ấy có lời mẹ dạy bảo trầm lặng mà nghiêm khắc, tiếng bà ngoại dịu dàng khuyên răn đầy kiên nhẫn, sự kiên nhẫn của những con người từng trải.
Nhớ những buổi chiều đội nón theo bà ra đồng bắt cua, thật là vui sướng mơn man da thịt khi hai cái giỏ mang bên hông đầy cua ốc. Thích nhất là những con to bằng ngón chân cái nằm phơi nắng trên mặt ruộng vừa được cày xới. Rồi có đôi lúc bỗng giật nảy người bởi cái cảm giác nhơn nhớt dưới lòng bàn chân, cúi người nhìn xem thì hỡi ôi một con đỉa to đang bám vào bắp đùi. Dù là dân nhà quê chính hiệu nhưng tôi chưa bao giờ thôi sợ loài vật ghê gớm ấy. Bà thường cười hiền hậu mỗi khi tôi nhảy cẩng lên la hét cốt để cho con đỉa rơi ra khỏi chân. Ai đó khắt khe hơn thì khi nhìn thấy cảnh ấy sẽ mai mỉa rằng con gái quê học đâu thói tiểu thư thị thành! Chỉ có bà vẫn dịu dàng chỉ bảo cho tôi cách gạt được con đỉa ra.
Hai bà cháu cắp giỏ ra về khi cua ốc đã lưng lửng và giọt mồ hôi đã đủ thấm ướt áo trong cái nắng về chiều gắt gỏng của mùa hè. Trên những ngọn cây muồng trâu, ve ngân lên từng hồi rộn rã. Mọi người vẫn còn tất tả gieo, sạ trên những cánh đồng nằm phơi mình dưới nắng. Núi rừng vi vút tiếng hú gọi thân thương, những con chim bắt đầu tìm về tổ. Hai bà cháu tôi về tới nhà, lũ cua được gột rửa sạch sẽ đem giả nhuyễn lấy nước nấu mắm, nếu nấu sơ rồi đem để vài ngày cho chua rồi nấu lại và dùng thì được món cua chua. Ngon nhất là bữa cơm gạo lúa mới ăn kèm với mắm cua đồng, thứ món ăn dân dã mà dù bây giờ tôi có tốn bao nhiêu tiền vẫn không mua được nơi phố thị.
Bây giờ khi đã bước qua cái tuổi hai mươi, tôi đang miệt mài nơi giảng đường đại học. Phố biển vào hạ, nhưng không có tiếng ve ngân rộn rã, dù vẫn có phượng rực đỏ, vẫn bằng lăng tím nở khắp những con đường, thì vẫn có cảm giác hè chưa trọn vẹn. Tôi bỗng thấy nỗi nhớ quê nhà da diết mơn man khắp da thịt. Thèm một bữa cơm gia đình vẹn nguyên vị cua đồng thơm hương lúa mới và nụ cười hiền của bà, của mẹ. Nhà ơi, quê ơi, đợi con trở về nhé! Và một ngày nắng vàng hanh hao nỗi nhớ…