“Mặt Trời bằng tuổi nó, hay rõ hơn là cùng lớp, chỉ khác cái Mặt Trời là nam còn nó là nữ.”
***
1. Mặt Trời.
Tôi gặp Mặt Trăng từ rất lâu trước đây, lúc tôi 7 tuổi, chờ mẹ trước cửa tiệm tạp hóa, mếu máo vì đã chờ một lúc rất lâu. Mặt Trăng đang xách một đống đồ lỉnh kỉnh, từ cửa tiệm bước ra.
– Cậu làm sao thế?
Mặt Trăng hỏi tôi, đôi mắt ấm áp xoa những giọt nước mắt đang làm đau khóe mi.
Tôi không nói gì cả, cúi đầu giấu đi ánh nước yếu đuối, Mặt Trăng cười hiền, dán vào tay tôi một cái sticker hình ông Mặt Trời đang cười toe:
– Cười lên nào, Mặt Trời không khóc.
“Mặt Trời không khóc!”
Lời nói cuối cùng ấy tôi nhớ mãi, đến năm 17 tuổi, tôi vẫn thường mơ về nụ cười hiền và cái sticker hình Mặt Trăng trên tay cô bé đó, tôi đã thay đổi để tìm Mặt Trăng.
2. Mặt Trăng.
Tôi gặp lại Mặt Trời, cậu khác hẳn so với lần gặp 10 năm trước, tôi nhớ được qua đôi mắt đen sâu của cậu.
Mặt Trời là một chàng trai hoạt bát và luôn cười, nụ cười tỏa nắng – ai cũng xem cậu là tâm điểm, là Mặt Trời.
Tôi không rõ cậu còn nhớ tôi hay không, nhưng nếu cậu không còn nhớ tới tôi nữa, thì tính cách cậu bây giờ chắc không vì lần gặp ấy mà thay đổi, không phải vì tôi.
Rồi không hiểu vì sao tôi buồn, trong 5 ngày liên tiếp, tôi ngồi ở góc lớp, lặng lẽ nhìn cậu ấy tỏa nắng. Tôi tự hỏi không biết cậu có nhìn thấy những đồ dùng hình Mặt Trăng tôi đeo đến lớp và cả hình xăm Mặt Trăng ở cổ chân tôi hay không. Có phải vì Mặt Trời quá thu hút, tất cả các hành tinh đều xoay theo vòng xoay của nó, mà cậu chẳng để ý đến Mặt Trăng nhỏ bé chỉ quay vòng quanh một hành tinh khác là Trái Đất hay không?
Và tôi chắc mẩm, nếu tôi phá vỡ khoảng cách giữa hai người, thì tôi mới có cơ hội được Mặt Trời chú ý.
” Mặt Trời và Mặt Trăng cũng thế, nếu không phá vỡ sự ràng buộc của quy luật tự nhiên, thì làm sao chúng có thể nhìn thấy nhau được?”
3. Mặt Trời.
Tôi gặp lại Mặt Trăng đầu năm lớp 11, cô không hề liếc nhìn tôi một giây. Có vẻ Mặt Trăng không nhận ra tôi, nhưng tôi lại nhận ra cô ấy ngay, bởi hình xăm Mặt Trăng ở cổ chân và các đồ dùng liên quan đến mặt trăng, cả nụ cười hiền của cô nữa.
Tôi bắt đầu suy nghĩ, Mặt Trăng chỉ xem tôi như những người khác đi qua cuộc đời cô, còn tôi- Mặt Trời chỉ bất lực đứng từ xa nhìn cô – Mặt Trăng không hề nằm trong vòng xoay của tôi, cô chỉ xoay quanh Trái Đất.
Và tôi bắt đầu gây sự chú ý từ phía Mặt Trăng, bằng cách xáo trộn mọi thứ lên, nhưng Mặt Trăng vẫn xem tôi như người xa lạ.
Tôi cảm thấy mình không là gì đối với mặt trăng cả. Cái suy nghĩ đó làm tôi không dám bắt chuyện với Mặt Trăng.
“Lướt facebook, tôi đọc được mẩu status của Mặt Trăng : Sợ cô đơn. “
4. Mặt Trăng.
Tôi lại đi học trễ, cổng trường vừa đóng cách đây 5 phút. Tôi bất lực đứng ngoài cổng đợi tiết tiếp theo.
Bỗng Mặt Trời xuất hiện, thở hồng hộc, kéo tay tôi: – “Đi, mình tìm được đường vào.”
Chân tôi bất giác chạy theo Mặt Trời.
Hôm đó hai chúng tôi vẫn vào lớp muộn, bị phạt đứng hành lang nguyên tiết đầu.
Đứng ngoài hành lang, gió lạnh thổi buốt người, tôi thầm cảm ơn cái áo phao mặc ngoài, còn Mặt Trời thì co ro đứng sát vào tôi, xoa xoa tay:
– Lạnh quá!
Tôi buột miệng:
– Mặt Trời mà cũng lạnh sao?
5. Mặt Trời.
Tôi đã chuồn ra khỏi trường khi trống vừa đánh. Mặt Trăng đi học muộn, tôi sợ cô sẽ cô đơn một mình, vì cô không thích nó. Tôi nhảy qua hàng rào, chạy hộc tốc đến trước cổng trường, quả nhiên, tôi bắt gặp Mặt Trăng đang bần thần đứng đó, liền kéo tay cô bạn.
May thay, Mặt Trăng đồng ý chạy theo tôi.
Kết quả, bọn tôi vẫn trễ, cô giáo vào lớp trước vài phút, tôi bị phạt đứng hành lang cùng Mặt Trăng.
Trời quá lạnh, lúc nãy tôi vội chạy đi tìm Mặt Trăng mà quên áo khoác, tôi xoa xoa tay đứng sát vào Mặt Trăng, hít hà hơi ấm từ cô bạn.
-Mặt Trời mà cũng lạnh sao?
Tôi ngớ người, vài giây sau mới kịp hoàn hồn trở lại và vui mừng vì Mặt Trăng đã nhớ tôi, ít nhất cô cũng gọi tôi là Mặt Trời thay vì ” tên mít ướt” .
Tôi đáp lại Mặt Trăng.
-Vì Mặt Trời và Mặt Trăng gặp nhau rồi.
Trà Xanh