Mọi thứ với cậu đều rất tốt, chỉ có điều không tốt là cậu quay lại đây, gặp tôi rồi nói: ‘Trông cậu thảm hại quá, tôi cứ nghĩ cậu sẽ khá hơn cơ,…’
***
Tôi nhớ rằng tôi quen cậu vào một ngày hè năm lên lớp 3. Khi đó tôi là một cậu bé hiền lành, yếu đuối, bị trêu cho tới phát khóc bởi cấp dưới của bố tôi. Là cậu đã giải vây cho tôi và dỗ tôi khóc, mặc dù cậu cũng chỉ là một cậu nhóc bằng tuổi tôi. Tuy nhiên cậu hiếu động và lanh lẹ hơn tôi rất nhiều.
Vậy là chúng ta kết thân, chúng ta chỉ gặp nhau vào 3 tháng hè 2 năm tôi và cậu lớp 3, lớp 4. Trong khoảng thời gian đó tôi và cậu cùng nhau đi chơi, cùng nhau học tập và quậy phá đủ trò tại cơ quan của bố 2 chúng ta. Ở đó tôi dạy cậu sử dụng máy tính, cùng xem phim, cùng chơi game. Cậu dạy tôi đá cầu, chơi bóng. Hàng ngàn thứ khác chúng ta làm cùng nhau, lúc đó 2 ta như hình với bóng vậy, chẳng tách rời nhau. Chúng ta còn vài thứ chuyện mà chẳng thể chia sẻ cho người khác, nó khiến tôi và cậu thân hơn nữa. Tôi cứ nghĩ tình bạn này sẽ mãi bền đẹp.
Nhưng đâu ai biết trước điều gì, mùa hè lớp 5 tôi chẳng còn thấy cậu về đây. Hỏi bố, bố nói rằng: “Tuấn đi với bố về Hà Nội rồi con ạ, bố Tuấn chuyển công tác về đấy”. Lúc đấy cậu biết tôi buồn thế nào không? Giờ nhớ lại, khi đó tôi thấy trống vắng. Không còn cậu vui chơi cùng tôi ở cơ quan của 2 bố. Không còn cậu bảo vệ tôi khỏi bọn bạn chuyên bắt nạt tôi. Cũng chẳng còn cậu làm những thứ vui vẻ khác. Tôi hỏi bố rằng cậu sẽ còn về đây chứ? Bố tôi trả lời: ‘ Anh Hải còn phải về đây mà con, con yên tâm rồi Tuấn sẽ về chơi với con’. Vậy mà cậu chẳng quay về, khi ấy còn nhỏ tôi biết liên lạc với cậu ra sao? Cậu đi rồi những năm cấp 2 sau đó tôi chẳng còn là tôi nữa. Trường cấp 2 mới tôi chẳng buồn kết thân bạn mới, chẳng buồn vui chơi cùng ai thật sự. Tôi tự cô lập bản thân, hay ngồi một mình, nghĩ về quá khứ và cả tương lai.
Lên cấp 3 mọi chuyện đã ổn hơn, tôi có những người bạn của mình. Và rồi, tôi chúng ta gặp lại nhau, vào mấy ngày trước cậu cùng bố của cậu về thăm bố tôi. Gặp lại cậu, giờ cậu là chàng trai Hà Thành. Cậu đẹp trai, học Amtesdam, và gia đình cậu khá giả. Qua facebook của cậu, tôi còn thấy cậu có một cô người yêu xinh xắn, đáng yêu và có lẽ cũng tài giỏi. Mọi thứ với cậu đều rất tốt, chỉ có điều không tốt là cậu quay lại đây, gặp tôi rồi nói: ‘Trông cậu thảm hại quá, tôi cứ nghĩ cậu sẽ khá hơn cơ,…’ Thêm vài điều khó nghe của cậu về tôi và vài điều khoe khoang bản thân về cậu.
Cậu khiến tôi khá sốc, sau bao nhiêu năm cậu quay lại đây và chỉ nói như vậy thôi sao? Ai cho cậu quyền đó? Ai cho cậu được phép nói tôi thảm hại? Cậu có biết bước vào 18 tuổi, cái ngưỡng cửa trưởng thành mà trước đó tôi đã phải chịu đựng, phải làm những gì chưa? Những khi tôi thất bại, bị chỉ trích, bị mắng thì không có ai quan tâm, chẳng có lấy một người bạn mà sẻ chia. Tôi vượt qua, một mình. Những khi gặp khó khăn. Tôi vượt qua, một mình. Khi tôi biết yêu lần đầu tiên, khi tôi có tình yêu lần đầu tiên. Tất cả đều không đẹp, không ngọt ngào mà đầy tổn thương, nước mắt cho tôi. Tôi vượt qua một mình. Những khi có chuyện không hay xảy ra có thể khiến tôi ngã gục, tôi cũng vượt qua, một mình. Những lần tôi giúp người khác và nhận lại là rắc rồi, tôi bỏ qua, không oán trách.
Vậy đó, mọi chuyện với tôi không hề suôn sẻ, tôi vượt qua một mình và rồi cậu với mọi thứ tốt hơn tôi, cậu nói tôi thảm hại? Thảm hại so với cậu? Vậy cậu có nghĩ trong khi tôi thì như vậy còn cậu thì rất khác không? Cậu được thiên phú cho vẻ đẹp trai. Thông minh hơn so với tôi và một gia đình khá giả mà nhờ vào bố tôi đã giúp cậu rất nhiều. So ra cậu hơn tôi nhiều đến như vậy, hơn nữa cậu còn chẳng phải một mình. Cậu và người yêu cũng đã yêu nhau 4 năm, đẹp đôi vừa lứa. Cậu không cô đơn như tôi, mỗi khi cậu buồn hay chẳng nhất thiết là vậy, chỉ là cậu cần cậu sẽ người bên cậu. Cậu đâu có như tôi, đến người nói yêu tôi khi tôi buồn, tôi cần một cái nắm tay thôi còn không có. Mặc dù tôi có hét lên với họ rằng tôi không ổn, tôi không vui thì họ cũng chẳng quan tâm là mấy. Tôi không trách bất cứ điều gì về bản thân tôi, tôi đã làm tốt, làm được hay chí ít là cũng làm mọi việc. Tôi cố gắng thế nào cậu có biết không? Cậu ở trên so với tôi vậy cậu lấy cái đó làm quyền mà nói tôi thảm hại sao. Nói tôi là kẻ thất bại. Rồi tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy, sự thật không phải như vậy, tôi làm được mọi việc, tôi sẽ thành công cho cậu thấy. Rồi thì cậu sẽ phải rút lại những lời cậu đã nói với tôi.