Biết nói thế nào cho anh hiểu được nỗi nhớ trong em nhiều đến thế nào, và nếu hiểu thì anh có quay về bên em?
***
Con đường quen thuộc này em đã đi không biết bao nhiêu lần, nhưng không hiểu sao lần này em lại thấy nó xa lạ với mình vô cùng, em đang nghĩ, có phải em đã quên hết kí ức hay là đang nhớ đến một bàn tay nắm chặt tay em và bước đi, để giờ đây không còn nữa khiến em cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Em cũng không biết nữa, em chỉ biết giờ đây em đang nhớ anh, nhớ đến một người mà em đã và đang cố gắng vùi sâu vào kí ức, nhưng mà…em không làm được. Có lẽ tình yêu em dành cho anh quá nhiều nên muốn quên là điều rất khó đối với em.
Biết nói thế nào cho anh hiểu được nỗi nhớ trong em nhiều đến thế nào, và nếu hiểu thì anh có quay về bên em? Đã nhiều lần em muốn nhắn tin cho anh, muốn gọi điện cho anh và nói tất cả những suy nghĩ trong lòng mình, nhưng em lại sợ, sợ một tiếng tắt máy không thương tiếc, sợ một câu nói giận dữ phát ra từ đầu dây bên kia, và thế là, em yên lặng, yên lặng cho đến tận bây giờ, yên lặng chỉ để cầu chúc cho anh được hạnh phúc bên người ấy-người sẽ mang lại cho anh một nụ cười tràn ngập yêu thương-người ấy…không phải em.
Dù sao đi nữa thời gian vẫn trôi theo quy luật của nó, xuân hạ thu đông bốn mùa cứ nối tiếp nhau không dừng lại. Giờ đây, đã 2 năm qua rồi, đã qua 1 cái thu mà em đi 1 mình, lá vàng rơi tràn ngập mọi nẻo đường, em một mình bước đi chỉ mong tìm chút kí ức còn sót lại đây, nơi đã chứng giám tình yêu đôi ta từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, một thời gian đủ dài để tất cả nghĩ rằng anh và em là của nhau. Nhưng tất cả đã sai, em và anh cũng thế, khi bên anh, em chưa bao giờ nghĩ đến lúc nào đó em sẽ mất anh mãi mãi, nhưng không ngờ, sự thật phũ phàng ấy vẫn xảy ra, ông trời quả thực quá tàn nhẫn anh nhỉ?
Đã đưa anh đến, đã cho anh gặp em mà tại sao lại để anh chia xa em nhứ thế. Em đã quen ngày ngày được anh gọi điện về cho em hỏi han quan tâm, rồi cáu gắt khi em ốm đau mà chẳng chịu uống thuốc, rồi hằn học khi vô tình nhìn thấy bức ảnh em tươi cười chụp cùng một người bạn nào đó mà không phải là anh 😉 Rồi những khi anh nhắn tin mà chưa nhắn lại anh đã vội gọi ngay và lại cáu um lên :)) đáng yêu lắm mà, em biết anh đã đợi em thật lâu !
Buổi sáng điện thoại của em cứ im thôi, nó chẳng thèm chuông gọi em dạy đi học nữa, vi có ai gọi nữa đâu 🙁 mỗi tối nó cũng nằm im như thế thì làm gì có tin nhắn nào nữa đâu !
Em nhớ, em nhớ hết, em không đáng rơi một chút nào !
Rồi bât giác phát hiện ra có những chuyện anh giấu em, rồi giận dỗi, rồi vùng vằng rồi im lặng nhưng anh đâu thể chạy đến ngay để nói cho em nghe, để cầm tay em và giải thích ! vì anh ở xa mà. Nhưng anh cũng đã làm em tha thứ mà… em đã bỏ qua mà. Dù sau đó niềm tin và tình yêu ấy của em gần như đã trở lại từ đầu … không phải em nhỏ nhen mà chỉ la em cảm thấy hụt hẫng lăms khi niềm tim của em nó không đc coi trọng mà…
Thời gian qua đi, anh nói khoảng cách đã làm tình yêu của anh và em không còn như trước nữa.Chả hiểu sao lúc đấy em lại chả có một cảm xúc gì. Em nói rằng tại sao ko nói câu này sớm hơn, tại sao không để cho nhau tự do sớm hơn ??? em buông xuôi, em khôngmuốn nghĩ, và em đã chả nghĩ gì nữa…
—Ngang ngạnh, hời hợt, Không biết quan tâm, không biết để ý đến cảm xúc của ngừoi khác, bảo thủ, cái tôi của em quá lớn —-
Và thế rồi em nhận ra người đánh mất đi tình yêu đó lại chính là em !!!
Em đã không nghĩ rằng em vẫn còn yêu anh 🙂
Hey, Hey, Qua rồi !! tự nhắc nhở mình đã qua rồi hãy bỏ đi thôi, quên đi thôi, bắt đầu lại thôi !!! Thế mà em lại luôn là người nghĩ đến mỗi khi nghe lại những câu hát ấy mà bất giác tay em bật nó lên từ lúc nào 😉
Nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho em có được một tình yêu đẹp đến thế, cảm ơn đã cho em một thời gian được sống trong thiên đường tình yêu, cảm ơn anh vì những đieuè lãng mạn nhất mà anh đã làm cho em, cảm ơn anh đã cho một bờ vai nương tựa để đứng lên, và cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là khổ đau, tuy lấy của em thật nhiều nước mắt nhưng cũng cho em hiểu cách yêu cao thượng. Như vậy có lẽ là quá đủ cho một tình yêu rồi phải không anh?
Em thường nghe người ta nói: cố quên sẽ nhớ và cố nhớ sẽ quên, nhưng đôi lúc khoảng cách giữa nhớ và quên là rất mong manh anh à, em biết, đến lúc nào đó em sẽ chợt quên mất hình bóng anh mà thôi, cũng giống như anh đã quên mất tình yêu của em vậy. Nói thế thôi, nhưng em không có ý trách anh đâu, vì quy luật cuộc đời này đã tàn nhẫn như thế mà, không ai là của ai mãi mãi, và không có gì là không thể quên khi ta không muốn nhớ.
Thế nhé anh, em sẽ quên đi anh để tìm lại khoảng bình yên tâm hồn mình, quên đi anh để quay trở về là em trong kí ức, một người con gái cô đơn và thích giam mình trong yên tĩnh không biết chán.