(truyenngan.com.vn – Tham gia viết bài cho tập truyện “Tháng năm không ở lại”)
Cuộc đời là mỗi bước đi, có bước thấp bước cao, bước dài bước ngắn cũng như có những sự việc xảy ra mà bản thân nhiều khi hối hận cũng chẳng thay đổi được gì!
***
Trước đây, tôi là một đứa trẻ thích đua đòi, thích chưng diện. Bạn bè có hàng hiệu mặc, tôi cũng phải có! Có Iphone để xài, tôi cũng không hề thua kém! Nhưng để có những thứ đó, lại không phải là mồ hôi nước mắt do tôi làm ra, mà là của Nội tôi, người dưỡng dục nuôi dưỡng tôi khi ba mẹ tôi qua đời sau một vụ tai nạn, lúc đó tôi mới 6 tuổi.
Tôi xin tiền Nội, Nội vẫn cho, nhưng Nội rất hay la. Rồi tôi đã không thèm xin nữa, mà lén lấy tiền Nội để mua, khi Nội hỏi, tôi đã chối bay chối biến. Những lúc đó, Nội hay thức đêm, mắt Nội thăm quần. Nhìn Nội tôi có chút đau, nhưng tôi lại tự nhủ. Tại Nội thôi, ai biểu Nội không cho tôi tiền tôi, cho thì lại nói tới nói lui!
Một năm, 2 năm, 3 năm….. từ vài ngàn, đến vài trăm ngàn, thậm chí vài triệu… nhưng tôi vẫn lén lấy. Từ những chuyến đi chơi, những cuộc ăn nhậu, những lúc hát hò với bạn bè… Rồi tôi lớn dần, tôi bước chân vào đại học, bước chân vào cuộc sống bon chen để kiếm tiền, lo cho cuộc sống của mình. Tôi nhận ra, tiền thật sự rất khó kiếm, tôi bắt đầu nhớ lại những chuyện mình làm trước đây, và tôi rất hối hận, tôi hối hận cuộc sống phung phí đua đòi của mình. Tôi ước rằng thời gian quay lại, tôi sẽ không làm những chuyện đó. Bây giờ, tôi đã hiểu ra, tôi quyết định sẽ báo hiếu Nội, chăm sóc Nội, và chuộc lại những lỗi lằm mà tôi đã gây ra.
Tôi háo hức trở về nhà sau tháng lương đầu tiên, tôi muốn nấu một món ăn thật ngon cho Nội. Nhưng vừa về tới nhà, tôi đã nghe tin Nội nhập viện và không qua khỏi. Mọi thứ đã quá muộn, khi tôi nhận ra mọi thứ, thì chẳng thể làm được gì!
Nội, nếu có duyên, tôi vẫn muốn làm cháu ngoan của Nội, và tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì cho Nội buồn…… Hãy tha thứ cho đứa cháu này, Nội nhé!!