(truyenngan.com.vn – Tham gia viết bài cho tập truyện “Rồi sẽ qua hết, phải không?”)
Suốt những năm tháng cấp ba ấy, tôi chưa từng có một cơ hội tốt đủ để tôi nói một câu rằng, tôi thích cậu ấy. Chẳng hiểu sao, tôi cũng tự cảm thấy việc có thổ lộ hay không cũng không quan trọng.
***
Tôi đi dạy thêm về đã hơn 9h tối, người mỏi mệt do ngấm chút mưa của cơn mưa mùa hạ lúc chiều, thoắt đến thoắt đi không báo trước. Trời Sài Gòn cũng lạ, loáng cái trời quang mây tạnh, loáng cái mưa đã trút nặng hạt. Điều đó dường như cũng là một điểm thú vị của Sài Gòn, khi mà nếu may mắn, vào một ngày hừng nắng bạn có thể đứng bên đây cột đèn giao thông nón áo chống nắng chỉnh tề ngó phía bên kia, người ta đang hối hả mặc áo mưa hoặc vội vàng tấp vào một hàng quán nào đó. Khí hậu Sài Gòn như tính nết một cô gái cổ quái, chẳng thể đoán biết trước được. Chỉ là khi nhìn thấy mưa, tâm trạng tôi trở nên rất tả tơi.
Tôi vừa chậm rãi dắt chiếc xe cũ kĩ đã xịt lốp vừa bâng quơ nghĩ xem, liệu khi về tới phòng sẽ ăn vội gói mì tôm rồi học bài hay cứ thế mà ngủ một giấc, bỏ mặc mọi công việc đang chất đống chờ hoàn thành. Chung quy là cả ngày nay tôi đã hoạt động hết công suất: nào là đi học, nào là đi quyên góp cho chương trình từ thiện trong câu lạc bộ mà tôi tham gia, nào là dạy thêm. Nhưng có lẽ điều mà có sức công phá tới tôi nhất chính là một tin nhắn từ một số điện thoại chẳng bao giờ được lưu trong máy, chỉ là mình tôi biết rằng, tôi có thể đọc vanh vách 10 con số đó cũng như mọi thông tin của chủ nhân nó.
Ừ! Là một chàng trai, lại là một chàng trai rất đẹp. Đã rất lâu rồi chúng tôi chẳng liên lạc gì cho nhau, không phải là tôi không muốn, chỉ là nghĩ: không cần thiết. Thảng hoặc có vài cuộc hẹn, là do cậu ta nhắn tin cho tôi. Nhưng cái “thảng hoặc” ấy thường thì rất lâu mới xuất hiện. Cậu ta bảo “Tớ bị té xe, không ai quan tâm cả, hay cuối tuần mình gặp nhau đi”. Nội dung tin nhắn xem ra chẳng liên quan gì nhau, nhưng cậu ta là thế. Và hình như người hiểu được những tin nhắn thất thường ấy chỉ có tôi, cậu ta không ổn, và chỉ có những tin nhắn như thế từ một con người như thế mới có thể khiến tôi giây trước còn toe toét cười, giây sau đã cảm thấy thế giới thật bi thảm.
Khiến tôi nhớ đến câu chuyện của một ngày mưa…
***
Tôi tất tả thu vén áo dài chạy từ phía nhà xe vào hành lang gần nhất. Tôi ghét mưa, mưa luôn ướt át và khó chịu. Hơn nữa, nó đến mà chẳng khi nào báo trước.
Trường học hơn 12 giờ trưa chỉ lưa thưa vài bạn học sinh đến sớm, tôi cũng là một trong những người học sinh ấy. Tôi chẳng phải là gương mẫu hay chăm chỉ, chỉ là tôi đến sớm để tranh thủ giấu gói quà sinh nhật tôi đã chuẩn bị sẵn cho con bạn thân của tôi. Vừa đi đến cuối hành lang, tôi đã nghe được tiếng nhạc vang lên thánh thót. Tò mò, tôi nhón chân đi thật khẽ về phía lớp học, mắt hé nhìn qua rèm cửa. Lúc đó tôi đã bắt gặp Hy – cậu bạn học chung lớp đang chơi guitar. Giai điệu bản nhạc buồn lắm. Còn cậu ta thì ngó ra phía ngoài ô cửa sổ, mưa vẫn không ngớt, đôi mắt màu nâu nhạt dần và nhuốm một màu buồn đến ảm đạm.
Tôi vô ý để cửa đập mạnh vào tường. Hy quay ra thấy tôi bèn ngừng lại
– – Thật không ngờ cậu biết chơi guitar đấy! Hay thật! Khi nào rảnh bày tớ nhé! – Tôi mỉm cười nhảy lên ngồi cạnh Hy trên chiếc bàn học cạnh cửa sổ
– – Ừ! Khi nào muốn học bảo tớ, tớ bày cho, nhưng không dễ học đâu nhé.
– – Ừ! Mà bản nhạc khi nãy cậu chơi tên là gì thế? Hình như nó rất buồn
Hy im lặng một lúc lâu, đến khi tôi tin chắc rằng cậu ấy hình như không nghe thấy câu hỏi của mình thì tôi nghe cậu ấy trả lời thật khẽ
– – Tớ không biết nó có buồn không nữa, nó không có tên, tớ chơi ngẫu hứng thôi
Rồi Hy đàn nốt bản nhạc còn dở dương. Cậu ấy nhìn mưa, còn tôi thì nhìn cậu ấy. Hy là một cậu bạn ít nói. Trong lớp học dường như cậu ấy chỉ là một cái bóng lặng lẽ. Cậu ấy hình như cũng không có người bạn nào. Còn bản thân tôi là một người hoạt bát nên trước đây tôi không để ý đến sự tồn tại của cậu ấy. Cho đến hôm nay, tôi mới phát hiện ra cậu ấy đẹp trai, cậu ấy có đôi mắt rất buồn và tiếng nhạc của cậu ấy cũng buồn nữa. Nó rót vào tiếng mưa rơi, và lúc đó tôi chỉ cảm thấy tôi và cậu ấy ở hai thế giới thật khác. Hoặc đúng hơn là tôi đang đứng ngoài mà ngó vào thế giới của cậu ấy một cách tò mò. Chẳng biết liệu thế giới của chàng trai kia có màu của mưa không, có tiếng đàn buồn tả tơi đó? Tôi không biết…
Chúng tôi lặng ngồi bên nhau rất lâu, cho đến khi tiếng bước chân, tiếng cười nói của những học sinh khác bắt đầu rộ lên. Cậu ấy tụt xuống bàn, cất cây guitar vào túi và ngó tôi:
– – Vào lớp rồi!
Tôi “Ờ” một tiếng khô khốc.
Hy trở về chỗ ngồi của mình ở góc lớp, cạnh cửa sổ. Còn tôi, chỉ là thấy cậu ta thật kì lạ.
Ngày mưa hôm đó dường như có gì đó đã làm thay đổi cuộc sống của tôi, một chút. À, hình như nhiều hơn một chút.
Kể từ hôm đó, tôi hay đi học sớm chỉ để ngồi ngó Hy chỉ trỏ những dây đàn và nói về những nốt nhạc. Giọng nói cậu ấy chậm rãi, đều đều nhả từng từ vào những chiều mưa thảnh thót của tuổi 17 tôi không chút gợn sóng. Chỉ có một màu hanh vàng ánh lên bởi những tia nắng len chiếu trong mưa,và nó làm sáng hơn mái đầu hung đỏ của cậu ấy. Những lúc như thế tôi thường không biết nói gì, chỉ là ngồi im một chỗ, thỉnh thoảng gật gù như thể nghe cậu ấy nói, còn phần nhiều thời gian tôi giành để đoán xem rốt cuộc thế giới của chàng trai vốn dĩ rất tĩnh lặng này có những gì? Đôi lúc Hy trao cho tôi cây guitar gỗ không sơn quét của cậu ấy. Tôi thử đặt ngón tay vào những sợi dây và gảy, những âm thanh méo mó vang lên. Tôi nhăn mặt quay sang nhìn Hy. Hy không biết. Cậu ấy để đôi mắt của cậu ấy ngoài cửa số, rất xa. Lúc ấy, dường như chỉ thoáng qua, tôi thấy một màn mưa xám bạc in hằn trong đôi mắt màu nâu, sâu thăm thẳm ấy.
Những cơn mưa mùa hè năm đó kéo tôi chúng tôi từ những người bạn chung lớp thông thường dường như thành một thứ gì đó đặc biệt hơn, kiểu gần như là tri kỉ. Chúng tôi có thể ngồi hàng giờ bên cạnh nhau. Tôi nghe cậu ấy nói về âm nhạc. Cậu ấy lại nghe tôi huyên thuyên về chuyện học hành, về ông thầy dạy toán cứ hay liếc mắt nhìn trộm con bé Hương chung lớp, hay về một bộ phim tình cảm sướt mướt lãng mạn có nhân vật nam chính vô cùng tuyệt vời nào đó. Những lúc như thế tôi thường khua tay múa chân nói rằng, sau này nhất định tôi sẽ phải yêu một chàng trai như thế.
Có những ngày hiếm hoi hửng nắng, sau giờ học, tôi lôi Hy đến một mô đất trống sau rừng cao su bạt ngàn ở cuối con đường ngoằn ngoèo mà vô tình một lần lang thang tôi đã phát hiện ra. Ở đó có một bãi cỏ xanh mướt mọc tới lưng chừng đầu gối tới mùa trổ hoa. Những đốm hoa li ti như bụi, màu xanh nhàn nhạt trồi lên thành một triền mênh mông. Đứng ở chỗ đó, chúng tôi có thể thấy phía xa xa ánh lên màu sáng trắng của những hồ nước, người ta ngăn ô để nuôi cá, ngay ngắn như bàn cờ. Tôi lại lôi cây guitar của Hy ra bì bõm tập những bản nhạc mà Hy biên soạn lại. Còn Hy vẫn cứ im lặng ngồi ngó những khoảng trời mà ở đó phân rõ ràng mặt đất và chân trời bởi một đường kẻ màu nâu sậm.
Tôi còn nhớ, không rõ vào một ngày nào trong những ngày như thế, tôi được nghe câu chuyện về người con gái Hy đem lòng yêu mến từ rất lâu, rất lâu. Hy nói với tôi đó là một cô bé có đôi mắt to tròn và thánh thiện. Cô bé ấy hay cười và rất thích những viên kẹo vị chanh. Chỉ là cô bé ấy đã bỏ Hy mà đi, cô ấy đến một thành phố cách chỗ chúng tôi đang đứng cả một đại dương rộng lớn. Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi dường như biết thế nào là cảm giác bi ai. Và hình như tôi đã lờ mờ nhận ra Hy nhìn thấy gì phía bầu trời kia. Chắc cậu ấy đang mong chờ nhìn thấy một chiếc máy bay nào đó quay trở về từ phía bên kia bờ đại dương, và mang theo cô gái mà cậu ấy yêu tha thiết.
Từ ngày hôm đó, tôi phát hiện ra Hy cũng khó chạm vào như những nốt nhạc trầm buồn của cậu ấy. Tôi cũng biết, tôi đang giành cho cậu ấy cái gì. Thứ tình cảm vỡ lẽ trong những những ngày mưa ảm đạm của tuổi 17, cùng lúc nhận ra một tình cảm khác sâu sắc hơn mà bản thân không thể chạm vào, tôi lại càng thấy mình bất lực, chỉ có thể nhìn ngắm thế giới của chàng trai đó qua một màn mưa xám bạc, không biết khi nào dứt.
Chúng tôi đã cùng nhau đi qua những ngày mưa như thế, đến cả những ngày nắng cháy hừng hực rồi làm đỏ rực màu hoa phượng vĩ của năm cuối cấp tự lúc nào. Nhờ sự chỉ dạy của Hy, tôi đã có thể chơi được những bản nhạc tôi thích. Nhưng tôi lại đặc biệt yêu quý bản nhạc lần đầu tiên tôi được nghe Hy đàn trong buổi trưa tầm tã mưa năm đó. Hy gọi bản nhạc ấy là “Mưa” theo gợi ý của tôi, vì đơn giản, nó ra đời trong một ngày mưa như thế.
Suốt những năm tháng cấp ba ấy, tôi chưa từng có một cơ hội tốt đủ để tôi nói một câu rằng, tôi thích cậu ấy. Chẳng hiểu sao, tôi cũng tự cảm thấy việc có thổ lộ hay không cũng không quan trọng. Tôi chấp nhận việc lặng lẽ đi bên cạnh cậu ấy, nghe cậu ấy nói tiếp về những nốt nhạc, tôi lại kể cậu ấy nghe rằng mẹ tôi cũng đã yêu ba tôi rất lâu. Ông là mối tình đầu của bà, nhưng ông đã bỏ đi với một người phụ nữ khác khi tôi vừa ra đời. Nhưng mẹ tôi vẫn cứ đợi ông, luôn tin một ngày ông sẽ trở về. Bà không cho phép tôi hận ông. Bà thay ông cho tôi tình yêu trọn vẹn của cả hai người. Tôi cũng luôn mong sẽ có lúc ông quay trở lại. Và tôi bảo cậu ấy: “Cô ấy sẽ quay về thôi”.
Hy nhìn tôi, sau đó siết tay tôi thật khẽ, cậu ấy nói: “Cám ơn”
Mùa hè của năm nhất đại học, Hy hẹn tôi tại một quán cà phê yên tĩnh ở ngoại ô Sài Gòn. Tôi ngồi chờ cậu ấy suốt một tiếng đồng hồ và ngoài trời vừa bất chợt đổ mưa. Hy như một làn gió ùa vào quán mang theo chút mát lạnh. Mái tóc của cậy ấy còn lưu lại cả vệt mưa ngoài kia. Hy tươi cười nói với tôi: “Cô ấy về rồi, cô ấy về nước rồi!”. Tôi chỉ nghe ra niềm vui như vỡ oà của cậu ấy văng vẳng trong tiếng mưa. Ừ! Cô ấy đã trở về.
Tôi đã tự nói với mình, sẽ không đến quán này thêm lần nào nữa, cà phê ở đây quả là dở tệ.
Họ về lại bên nhau như hiển nhiên phải thế. Hy xuất hiện trong cuộc sống của tôi thưa thớt dần. Còn tôi tự làm cho cuộc sống mình bận rộn thêm một chút khi vắng đi cậu ấy. Thi thoảng tôi soạn một vài tin nhắn cho cậu ấy, nhưng vừa soạn xong tôi lại quyết định lưu ngay vào máy. Chẳng có tin nhắn nào được gửi đi cả. Tôi vẫn âm thầm dõi theo trang facebook của cậu ấy, chỉ là vào xem và chưa bao giờ tôi để lại dấu tích của mình. Và từ đó tôi biết, cô gái mà Hy yêu là một người khá tuyệt vời. Cô ấy năng động và tự do. Chỉ là dường như Hy cũng không thể nắm trọn cả thế giới của cô gái đó trong tay, như tôi đối với cậu ấy vậy. Đến lúc nào đó, cảm thấy bất ổn, cậu ấy luôn tìm tôi, tôi lại tiếp tục lắng nghe cậu ấy.
Chiều cuối tuần ở Sài Gòn, tôi như bị kẹt lại giữa dòng người hối hả trên đường. Và tôi đến gặp Hy như đã hẹn. Cậu ấy ngồi ở góc quán, tĩnh lặng với cốc cà phê đen đã gần cạn đáy. Đây là lần đầu tiên Hy đến trước và đợi tôi.
Tôi chẳng rõ chúng tôi nói gì với nhau trong suốt ba tiếng đồng hồ đó. Hình như là về cuộc sống hiện tại của nhau, hình như là về guitar, hình như là về cả bầu trời bên ngoài đang vần vũ chuyển mưa. Tôi chỉ nhớ cậu ấy bảo rằng: “Cô ấy giống như một cơn gió bất định, muốn tung bay ra bên ngoài thế giới, và thế giới đó dường như không có tớ”. Và tôi, lại hào hiệp như bao lần, tôi bảo cậu ấy: “Gió vốn dĩ đã có thể bay rất xa, rất cao, nó ở lại, chỉ là lưu luyến một thứ gì quan trọng. Cậu không hiểu cậu là cái điều quan trọng đó sao. Nếu cậu yêu cô ấy, hoặc là bay theo cùng, hoặc là, ở lại và chờ đợi, mỏi mệt, cô ấy sẽ quay về. Có là gió, thì cũng phải có lúc dừng chân thôi. Cậu về với cô ấy đi!”. Cậu ấy khẽ siết tay tôi và mỉm cười nói: “Cảm ơn”.
Chúng tôi chia tay nhau. Trước khi tôi rời đi, Hy nói với tôi
– – Tại sao chưa bao giờ cậu nói rằng cậu thích tớ? Biết đâu…
Cậu ấy bỏ lửng câu nói. Tôi dừng lại khá lâu sau đó mỉm cười, không quay lưng lại và khẽ nói:
– – Cậu biết không? Thực ra khi cậu gặp tớ và muốn tớ cho lời khuyên hay hỏi tớ một điều gì đó, thì từ sâu thẳm trong tim cậu đã có câu trả lời rồi. Cậu biết rõ mà! Chỉ là cậu cần một ai đó giúp cậu một câu khẳng định, cho cậu tự tin vào quyết định của mình thôi. Và cậu đã chọn tớ. Thực ra tớ có nói hay không thì đáp án vẫn vậy. Tớ đã biết từ rất lâu rồi.
Thế rồi tôi bước đi, không quay lại nhìn Hy dù chỉ một lần.
Tôi nhớ nụ cười lúc nãy khi Hy siết tay tôi. Trong suốt những năm làm bạn với nhau, dường như chỉ có hai lần cậu ấy mỉm cười hạnh phúc với tôi. Lần đầu tiên là ngày cậu ấy báo với tôi cô gái mà cậu ấy yêu trở về. Lần thứ hai là ngày hôm nay, khi tôi giúp cậu ấy tin rằng, cô gái đó thật lòng yêu cậu ấy. Dù lần nào, tôi cũng nghe ra một thứ gì đó đang đổ vỡ, nhưng quả thật, tôi rất thích nụ cười của cậu ấy. Và thật trùng hợp, hai lần ấy đều diễn ra tại quán cà phê này. Cho dù ngày đó tôi đã bảo sẽ không quay trở lại đây, nhưng trong những cuộc hẹn, lần nào tôi cũng đến đây và chui vào góc quán, yên lặng và chờ đợi cậu ấy. Nhưng hôm nay tôi biết, chắc chắn rằng, sau này tôi sẽ không đến đây nữa.
Tôi đã bảo rồi, cà phê ở đây quả là dở tệ.
***
Tôi về đến ngõ đã thấy vang lên điệu guitar gì đó buồn lắm. Tò mò đứng lại nghe. Bác lớn tuổi đầu hói ngồi gảy đàn rất say mê, mắt nhắm. Tôi khẽ cười, lại nghĩ: mong sao có 1 ngày già đi, mình cũng sẽ ngồi ở cửa nhà đàn 1 giai điệu buồn như thế, và thủ thỉ kể cho mấy đứa cháu nhỏ nghe về mối tình buồn của bà nó. Kể rằng bà nó đã từng thương 1 người……..rất lâu, rất lâu. Đó là 1 chàng trai có đôi mắt buồn. Chàng trai đứng quay lưng về phía mặt trời và trong màu nắng nhàn nhạt, chiếc áo đồng phục trắng ấy lúc nào cũng như phát tiết ra thứ ánh sáng chói mắt mà suốt những năm tháng trẻ nhất bà không cách nào chạm vào được. Chàng trai ấy đã cùng bà đi qua những ngày mưa ấy, những ngày mưa khi bà còn rất trẻ.
Nếu hỏi tôi, khoảng thời gian nào đáng nhớ nhất trong đời. Thì đó chính là những ngày mưa của tuổi 17.
Tôi đã luôn rất thích hình ảnh của tôi vài ba năm về trước: Một cô bé mái tóc đen dài, thắt bím hai bên và đôi mắt trong veo không ưu phiền, ngồi cạnh cậu bạn cùng lớp và tò mò nhìn bóng hình người con trai ấy như dần nhoè nhoẹt trong cơn mưa cuối hạ. Lúc ấy, cô bé đó, liệu đã phát hiện ra chưa: Rằng chàng trai này chính là hình bóng sẽ ám ảnh suốt những năm tháng ngây dại nhất của mình? Chắc lúc ấy cô bé còn chưa biết, nếu không cô ấy sẽ chẳng để mọi thứ đi quá xa, để hình bóng chàng trai kia len lỏi quá sâu vào từng ngóc ngách cuộc đời cô. Hoặc…. nếu biết, liệu cô có chịu chấp nhận rời đi, và có một lựa chọn khác?
Tôi không biết…
GIÓ HOANG