Em sẽ đợi anh, chờ anh. Em sẽ thực hiện những ước mơ của riêng em, đi những nơi chưa biết, học những điều thú vị, trưởng thành trong từng lần vấp ngã, đôi khi có lúc nào đó em yếu lòng và cảm thấy cô đơn sợ hãi nhưng em mãi biết rằng người em yêu là anh.
***
Gửi anh!
“Chiều nay em lại một mình anh ạ !
Lắng nghe tiếng nhạc không lời – một bản nhạc em nghĩ là buồn của Yiruma, đọc một câu chuyện ngắn của tác giả A.N viết về tình yêu của một cô gái bình thường yêu một chàng nhiếp ảnh, chỉ thế thôi anh à, mà không hiểu vì sao em thấy mắt mình cay cay và ầng ậng nước, em nhớ anh nhiều lắm, em muốn khóc lắm, khóc theo nhịp điệu của bản nhạc mà em đang nghe.
Sao cứ có cảm giác cô đơn như thế này anh nhỉ? Bạn em nói rằng em đa sầu đa cảm quá, tự mình nghe nhạc buồn làm chi để rồi suy nghĩ vẩn vơ, nhưng em chỉ thích nghe những bản nhạc đó thì làm thế nào hả anh?
Giống như khi em lựa chọn cảm giác được yêu anh, dẫu biết rằng yêu anh thì sẽ nhiều mong nhớ, nhiều nỗi buồn, thế nhưng em vẫn chọn anh, đó là sự lựa chọn của cả một quá trình đấu tranh giữa lý trí và trái tim em đó. Dạo gần đây em hay nghĩ về em, về anh, về chuyện tình hai chúng ta rất nhiều. Đôi lúc một mình ngồi nơi cánh cửa nhìn lên bầu trời những đêm đầy sao, em lại tự hỏi lúc này anh có đang nhìn lên bầu trời và nhớ về em không.
Một ngày nóng bức của phố xá Sài Gòn tấp nập, giờ cao điểm, tiếng còi xe tiếng động cơ xe máy ồn ào huyên náo, hòa trong dòng người vội vã ấy, em nhỏ nhắn, mong manh trước mọi thứ, cảm giác nhớ cứ bủa vây trong lòng người, dẫu muốn tập trung trong dòng xe xuôi ngược và nguy hiểm ấy, nhưng trong tâm trí em không sao làm chủ được, lại đi qua con đường quen thuộc ấy, nơi anh và em lần đầu hò hẹn, xúc cảm ban đầu cứ như chực òa trên khóe mắt cay cay.
Dù nhiều lần dặn lòng không thể trở nên yếu đuối như thế, những em vẫn không thể chống chọi với cảm giác mềm yếu đó. Đôi khi trách anh, không biết từ khi nào, quen anh em trở nên mềm yếu, dần dần dựa dẫm vào anh thật nhiều thật nhiều.
Ngày ấy, một ngày cũng không xa xôi lắm, cũng có thể là ngày hôm qua.
Em chưa gặp anh, chưa yêu anh. Em là cô gái không vô tư, không hồn nhiên nhưng trước mọi người em luôn mạnh mẽ và bình yên, chỉ khóc vì bộ phim tình cảm Hàn Quốc, một cuốn tiểu thuyết xúc động, khóe mắt rưng rưng đôi khi cảm thấy cô đơn và đó là tất cả những điều lấy đi nước mắt của em trong những ngày đó, chỉ vậy thôi. Em vẫn ồn ào vẫn vui vẻ với những người bạn thân, im lặng ít nói với những người xa lạ, chín chắn trong mắt ba mẹ. Mơ mộng vừa đủ trong một khuôn khổ cho phép của lý trí, lo âu boăn khoăn hoang mang cho chặn đường sắp tới của một cô sinh viên sắp ra trường.
Đó là em, và em biết mình yêu anh một ngày oi bức, khi em lạc trong thế giới của mộng mơ, không hiểu vì sao em biết rằng anh chính là người đó, người con trai đợi em từ rất lâu rồi. dẫu anh rong chơi và lãng tử, dẫu để em đợi trong những ngày mỏi mòn, em vẫn biết đó là anh, vì thẳm sâu trong con người anh, em thấy được một sự ấm áp và an toàn, một nụ cười dịu dàng và sâu lắng, anh hiểu con người em, bắt gặp những lúc em xấu xí và giận hờn. cái cách anh nhìn vào em tựa như làm em ngập chìm trong đó thật sâu thật sâu. Em không xinh cũng không hoàn hảo nhưng chỉ khi bên anh em thấy một sự thật rõ ràng rằng em là duy nhất, em xinh đẹp trong ánh mắt của anh. Chỉ cần cảm giác anh mang đến cho em như vậy thôi, chỉ như vậy thôi em đã biết ơn anh lắm rồi, đã đắm chìm vào đó mất rồi.
Em sẽ đợi anh, chờ anh. Em sẽ thực hiện những ước mơ của riêng em, đi những nơi chưa biết, học những điều thú vị, trưởng thành trong từng lần vấp ngã, đôi khi có lúc nào đó em yếu lòng và cảm thấy cô đơn sợ hãi nhưng em mãi biết rằng người em yêu là anh.
Sẽ cố gắng mạnh mẽ trên từng chặn đường. Giống như những ngày chưa quen anh, chưa cảm nhận hơi ấm từ bờ vai, từ nụ cười của anh. Thử thách ấy đâu có gì là không thể, chỉ là tập lại một thói quen xưa cũ mà em đã bỏ quên sau khi gặp anh mà thôi. Em sẽ lại là một cô gái yêu đời, mạnh mẽ trong mắt mọi người và cả anh nữa, vì em vì anh và vì tương lai của chúng ta.
***
Gửi cô bé anh yêu!
Em đang làm gì lúc này nhỉ, hay lại ngồi nghe nhạc rồi lại tự mình làm cho bản thân có cảm giác bâng khuâng và buồn bã, như khi xưa khi hai đứa còn ở bên nhau, nhiều lúc cứ thấy sao mà em trẻ con và hay buồn hay giận như thế nhỉ, biết vậy nhưng anh vẫn càng ngày càng không thể sống cuộc sống thiếu em, gặp em anh đã thật sự thoảng thốt, khi trái tim vô tình hẫng nhịp trước một người con gái chưa bao giờ là hình mẫu lí tưởng trong cuộc đời của anh. Đã có cô gái yêu anh, và anh cũng đã có tình cảm với một số người, có người xinh đẹp tài năng, có người dễ thương hiền lành, đôi khi lại mặn mà sắc sảo, nhưng điểm chung là các cô gái ấy đều có thể đáp ứng một vài tiêu chuẩn mà anh đặt ra trong tâm trí mình.
Còn em sao mà em chẳng có một điểm nào trong những tiêu chuẩn của anh nhỉ, em không xinh đẹp, không cá tính, không hồn nhiên vui vẻ, ở em là một pha trộn đặc biệt, có lúc anh thật điên đầu khi tự hỏi, “cô ấy là người như thế nào nhỉ”. Đôi lúc em là một cô gái hoạt bát vui vẻ trước mọi người, đôi lúc em lại yên lặng và trầm tĩnh trước đám đông, em có mơ mộng nhưng rồi anh lại thấy con người thực tế của em, cực kì thực tế. Mỗi khi bên anh, anh lại thấy em vụn về, nhỏ bé như một cô bé dại khờ, nhưng khi anh bị ốm, lúc nỗi cô đơn giữa cuộc sống bộn bề anh lại tìm thấy một cô gái ấm áp và dịu dàng. Có lẽ chính sự phức tạp khó đoán của em đã thu hút anh từ lúc nào không biết, để rồi, em đánh tan và phá vỡ mọi tiêu chuẩn và suy nghĩ của anh về người con gái mà anh yêu. Để rồi anh nhận ra, thì ra những cảm giác trước đây mình đã có với cô gái khác không phải là tình yêu, với em anh biết đó là tình yêu. Anh không hẹn hò gặp gỡ với em như một thói quen, hay một nghĩa vụ khi hai người quen nhau, gặp em hẹn hò với em là niềm vui, là hạnh phúc mà từng ngày anh mong chờ và háo hức đón nhận. giống như anh lại trở về với cậu bé lúc nhỏ khi chờ đón những điều thú vị. lúc em giận anh, anh thật sự cảm thấy bực tức và tự giận bản thân mình, đôi khi ngay cả không biết lí do em giận hờn.
Sài gòn đang lạnh phải không em, nơi xa thật xa này, anh cảm thấy mình cô đơn lạc lõng biết bao, ngay cả nghe một giọng nói thân thuộc của quê hương cũng là một điều quá xa xỉ. và anh thật sự cần em, cần lời nói cử chỉ đáng yêu và ấm áp của em. Khoảng cách dường như là khó khăn với anh, với em và tình yêu của đôi ta. Nhưng khoảng cách ngàn dặm vẫn sẽ luôn là những nụ cười khi ta vẫn hướng về nhau và vững tin vào tình yêu của chúng ta. Mạnh mẽ lên em nhé.
Yêu em!
MyNga