Mẹ !
Thế là một mùa đông nữa lại về,lại thêm một lá thư con viết mà không gửi. Mùa đông năm nay còn chưa lạnh mà sao lòng con lại lạnh đến thế? Mấy hôm rồi con về thăm quê, có hỏi thăm tin tức của mẹ nhưng đến đâu con cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu thông cảm…
Làng Cẩm quê mình vẫn vậy mẹ ạ, chẳng có gì thay đổi cả, có chăng đã nhiều nhà cao tầng hơn, những con đường làng nay đã trải bê tông, còn cảnh vật vẫn rất đỗi thân quen, vẫn còn đó triền đê nhỏ hẹp dẫn tới chiec cầu phao nối đôi bờ làng Cẩm, hai bên đê vẫn bạt ngàn lúa và ngô, dưới chân dốc vao làng vẫn còn đó bụi tre già mà xưa kia mẹ thường dừng chân mỗi khi chợ về. Cảnh vật còn đây mà mẹ ở nơi nào, con chỉ mong gặp lại mẹ dù một lần thôi để nói lời “xin lỗi mẹ”, gọi tiếng “mẹ” con đã chôn chăt trong lòng mười mấy năm qua…
Từ ngày mẹ bỏ đi con ngỡ đã quên hinh bóng mẹ nhưng cứ khi thu qua đông về, khi cái lạnh bắt đầu mơn man trên da thịt, tiếng mẹ lại trở về thôi thúc con, phải chi ngày ấy con hiểu chuyện, phải chi con đừng xua đuổi mẹ thì có lẽ giờ đây con vẫn còn có mẹ cạnh bên.
Giá như ngày ấy bố đừng thay lòng đổi dạ, giá như bố đừng dẫn người đàn bà khác về căn nhà vốn dĩ đã chật hẹp nay càng chật hẹp hơn vì bố có thêm vợ mới. giá bố đừng đánh đuổi mẹ đi, giá như có ai đó trong dòng họ đứng ra bênh vực che chở cho mẹ…Ôi, trên đời có bao nhiêu cái giá như, nếu có mẹ đã không phải bỏ lại anh em con mà ra đi trong cay đắng tủi cực.
Con đã hận mẹ, rất hận, mẹ ra đi khi con mới mười tuổi đầu con thằng Tư chưa đầy hai tuổi, buổi sáng muà đông mẹ đi rồi nó cứ khóc ngằn ngăt đòi sữa, con cứ để chân trần chạy dọc triền đê trong cái lạnh căm căm, sương táp ướt mặt chỉ hi vong mẹ còn ở đó, con khản tiếng gọi mẹ nhưng đáp lại con chỉ có tiếng sóng oam oạp vỗ vào mạn thuyền đang chơ vơ trên sông nước.
Sống với bố và dì hai. bốn anh em con chưa bao giờ cơm đủ no, áo đủ ấm, chưa kể những trận đòn thừa sống thiếu chết, vật lộn với đời tụi con lớn lên như cây cỏ dại, trong tâm hồn non nớt luôn hằn sâu những vết roi, vì thế 4 năm sau ngày ra đi mẹ trở về thăm chúng con, anh em con đã xua đuổi hắt hủi không nhận mẹ, để mẹ phải một lần nữa cay đắng mà ra đi.
Mẹ ơi, hãy tha thứ cho con, tha thứ cho tuổi còn non nớt suy nghĩ, mong mẹ thêm một lần nữa thôi hãy trở về bên anh em con để con được nói lời “xin lỗi” và gọi một tiếng “Mẹ ơi”…