Gió mùa năm nay vẫn ùa về vào cái tháng ba này mới lạ chứ. Nó thẫn thờ ngồi nghe mấy bản nhạc trong chiều tà xế lạnh. Nó nghiêng nghiêng cái đầu theo điệu nhạc radio nhưng đôi mắt đượm một nỗi buồn bất tận.
Gió cứ cào cứ rít, rung ào ào bụi tre trước ngõ. Trời thì mây đen u ám, vài con chim chao đảo bay vội vàng về tổ. Nó vẫn ngồi bên hiên nhà ôm trọn rổ khoai mẹ nó mới luộc. Nó đưa đôi mắt mất hồn nhìn xung quanh và thở dài một tiếng.
***
Nó là cô bé ngây thơ hồn nhiên nhường nào. Và giờ cái vẻ ngây thơ ấy đã đi mất, đổi lại đó là nỗi sầu trong tim nó. Mười tám tuổi thi đỗ cấp ba, rùi nó ra Hà Nội thi đại học. Trời chẳng phụ lòng, nó đỗ vào trường Quốc Gia. Ờ thì cả dòng họ vui mừng tới tấp, khen nó nổ đom đóm mũi lên. Mấy thằng con trai cùng lớp yêu nó thì buồn thỉu thiu vì biết tin con bé sắp lên đất Hà thành.
Ngày đó cũng tới, nó chia tay gia đình trong nước mắt ngắn dài lên học. Cũng là bắt đầu những chuỗi ngày nó sống tự lập và xảy ra nhiều sự kiện khó quên. Một tháng đầu nó sống khá ổn, nó vẫn cứ hồn nhiên như ngày nào, đi đâu cũng để người khác mến. Hôm ấy nó như bao người khoác ba lô trên vai đứng đợi xe. Nó háo hức từng giây từng phút, ba má nó cũng trông trông ngóng ngóng đợi nó về. Đúng là cảm giác đoàn viên sao ấm áp thế không biết. Nó về thứ sáu và chiều chủ nhật đã phải đi. Và ai đâu có ngờ chính cái buổi chiều chủ nhật mưa ấy đã giúp nó tìm được một nửa đau thương của cuộc đời. Trời mưa to lắm, nó ra muộn giờ nên phải đứng đợi đón chuyến sau. Nó chết rét phía góc đường, đôi mắt ló ngó lên xuống. Trời rét căm căm, mưa thì càng ngày càng nặng hạt, một mình nó đi đi lại lại trong sự vội vàng. Nó lẩm nhẩm trong đầu kêu mấy bác xe bus sao lâu vậy, nó bứt rứt vừa bực vừa run run đôi vai gầy.Tầm hai mươi phút thì xe tới, nó đưa bàn tay bé nhỏ vẫy vẫy rùi trèo lên xe như một con cún con.
Bỗng nó hét lên:
– Ôi trời
Cả xe bus chú ý, ai cũng nhìn nó. Chưa bao giờ nó đi xe bus mà đông tới vậy. Nó cười và tỏ ý ngại ngùng.
Bác phụ xe chữa cháy:
– Thế này còn rộng đấy cháu ạ. Trời rét như vậy cho ấm.
Xe cứ chuyển bánh đi vèo vèo, thỉnh thoảng lại phanh gấp làm cả đoàn chao đảo. Nó không hiểu trên gương mặt nó có gì, nó thấy ngại vì lần đầu tiên có người nhìn chằm chằm nó hoài. Gương mặt nó đỏ ửng lên, trông càng xinh mới lạ chứ. Nó cứ nghĩ trong đầu người con trai kia là ai, sao cứ nhìn nó. Rùi nó kệ, nó mệt mỏi, nó say xe mà, ngột ngạt quá , người thì đông, không khí thì thiếu. Nó quyết định xuống xe bắt chuyến khác. Bước xuống và thở nhẹ một cái, nó cười nhưng lại giật mình chút xíu khi thấy người đó cũng xuống. Nó thất thần lẳng lặng đi nhanh.
– Em xuống làm anh cũng xuống theo. Đã tới điểm dừng đâu em. ( Cậu thanh niên cười tươi và chạy lại kêu vậy)
– Anh theo dõi em à?
– Em không nhận ra anh sao? Hôm thứ sáu em có hỏi anh bắt xe nào về và mình về cùng chuyến xe mà.
Nó ngơ ngác nhìn anh. Giờ nó hiểu tại sao anh cứ nhìn nó trên xe rùi. Nó mải chờ xe về, có để ý ai mới ai đâu cơ chứ. Thế rùi hai anh em nói chuyện với nhau cho tới khi ra điểm bắt xe bus. Lần này nó chào anh và kêu có duyên sẽ gặp lại.
– Tẹo em bắt xe 202 hả? Anh cũng đi xe đó mà.
Nó ngạc nhiên nhìn anh và kêu:
– Anh lại đùa rùi, tẹo anh mà lên xe đó thì phải cho em số điện thoại đấy.
Anh chàng gật đầu tỏ vẻ khoái chí. Xe bus tới, nó bước lên và anh cũng bước theo sau. Ôi trời, nó ngỡ ngàng không tin vào mắt mình. Anh cười nhẹ và kêu nó đưa điện thoại cho anh để giữ đúng lời hứa. Thế là anh có số của nó, nó có số của anh từ đó.
Đơn giản nhỉ? Chỉ là câu nói đùa mà thành thật. Vậy là từ giờ nó có người hỏi thăm, quan tâm mỗi ngày rùi. Từ ngày đó nó và anh ríu rít nói chuyện với nhau. Hai đứa cuối tuần nào cũng gặp, rủ nhau đi chơi loanh quanh Hà Nội hoài. Anh chở nó lòng vòng đi dạo hồ Tây, dạo qua công viên,… Anh và nó như hình với bóng, gần như có lúc nào rời đâu. Nó cũng quên mất gia đình, càng ngày càng ít về hơn. Nó bắt đầu tập biết nói dối, nào là “con học bù, con đi học thêm” để rùi nó không về và quấn lấy anh như con mèo con. Bao góc phố, bao chặng đường anh và nó đã từng đi qua. Bao câu chuyện anh và nó tâm sự chia sẻ với nhau. Những nụ cười, niềm vui, nỗi buồn có bao giờ là nó chịu một mình đâu. Với nó, anh là bờ vai, là điểm tựa, là cả bầu trời rộng lớn của nó. Nó có thể vì anh mà cố gắng, mà làm tất cả mọi điều. Nó tự nhủ trong lòng sẽ yêu anh, thương anh ngày một nhiều lên, nó mơ xây dựng ngôi nhà hạnh phúc của anh và nó.
Giá mà nó và anh cứ yêu thương đong đầy như thế có phải nước mắt nó không rơi không. Tối tháng tám mùa thu, như thường ngày anh đưa nó ra Hồ Gươm dạo. Nhưng lần này anh không cười, trông anh đầy tâm sự ấy. Nó cũng cảm nhận thấy sao sao và gặng hỏi anh. Anh kêu nó chuẩn bị tâm lý nhé, bình tĩnh nhé… Nó hít một hơi thật sâu lắng nghe anh.
– Anh sắp ra nước ngoài. Bố mẹ muốn anh lấy một chị gần nhà. Chị ý có hai vé sang Nhật học tập và làm việc sáu năm. Anh không muốn bố mẹ khổ. Sang Nhật công việc của anh mới tiến triển được.
Nghe xong, nó không nói không rằng gì, đôi mắt nó long lanh ứa nước. Trái đất như sụp đổ trước mặt nó. Tim nó đau, đau nhói, đau thắt lại mà ai có thấu. Cổ họng nó nghẹn đắng, nước mắt nhòe hết đôi má hồng. Nó rên lên trong tiếng nấc, tim thoi thóp thở từng hồi. Ôi ! Thương cô bé làm sao, có bao giờ cô bé nghĩ tới ngày xa nhau đâu. Anh ôm nó chặt nó vào lòng và cất câu xin lỗi. Nó càng nấc lên, gào khóc trong tuyệt vọng. Tiếng khóc của nó xé tan không gian, xé tan cả trời đất ấy chứ. Anh im lặng, còn nó cứ khóc hoài không thôi. Nó định khóc đến chết chăng? Con bé khờ dại quá. Nó nghín thì anh đưa nó về. Nó không dám ôm anh nữa, đôi mắt nó vô hồn, vô cảm, không hiểu nó đang nghĩ gì. Nước mắt nó vẫn rơi, nó lắc đầu không tin vào những gì nó nghe thấy. Là anh mà, là người yêu thương nó nhất, quan tâm nó nhất. Sao giờ anh bỏ nó, công việc đối với anh là nhất ư? Vậy còn nó? Nó là gì trong lòng anh? Nước mắt nó càng ứa ra không cầm được. Từ hôm đó, nó ít nói hẳn đi và mang bộ dạng như đưa đám đến phát ghét. Anh vẫn xin lỗi nó, hỏi thăm nó, nhưng nó chỉ trả lời một hai tin là vẫn khỏe rồi thôi. Anh đến gặp nó bao lần nhưng nó đều lảng tránh không dám đối diện. Anh làm tổn thương nó nhiều như thế mà vẫn còn vác xác đến như không biết ngượng. Nó hậm hực nghĩ trách anh trong lòng thôi, chứ nó vẫn đứng trên phòng lấp ló ngó qua cửa sổ nhìn theo anh mà.
Hằng đêm, nó vẫn thổn thức, nó khóc vì anh mà anh có biết không ? Nó yêu anh nhiều thế nào anh biết không ? Con tim nó gọi tên anh, nó nhớ anh da diết thế nào. Còn anh thì tất bật với đám cưới tổ chức sớm để ra nước ngoài cho kịp. Anh mời nó đến chúc phúc. Nó đi sao được. Đi để tim nó rớt ra ngoài à, để nó khóc tang thương à, để thấy anh cười vào nỗi đau của nó á. Không bao giờ đâu. Nó tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ lên. Lấy hết can đảm, nó nhấc máy gọi cho anh, nó cười tươi hỏi thăm sức khỏe công việc và chúc anh hạnh phúc, và nó kêu nó bận không đến dự đám cưới đâu. Nói rùi nó cúp máy và lại òa lên. Khổ ? Ai kêu nó cứ thích thể hiện mạnh mẽ làm gì để giờ nỗi đau càng xoáy sâu thêm. Đầu tháng mười, anh và vợ ra sân bay sang Nhật. Nó có mặt ở đó đấy chứ, nó đứng từ xa nhìn theo bóng anh. Nó khóc nhiểu rồi và nay nó không thế nữa. Nó an tâm nhìn bóng anh khuất dần rồi nó mỉm cười nhẹ tỏ ý chúc anh. Anh đi xa tầm tay nó rồi.
Sau hơn năm tháng anh đi, nó vẫn để trong lòng một mối tình đầu, vẫn ôm rổ khoai ấm trong chiều rét tháng ba nhớ anh xa xăm