(truyenngan.com.vn) Chưa sẵn sàng ư? Tôi thực sự không hiểu được em cần gì để có thể sẵn sàng. Tôi yêu em và em bảo em biết điều đó. Em yêu tôi và em cũng khẳng định đó là sự thật. Vậy tại sao em không muốn…à không…là không sẵn sàng chấp nhận cuộc hôn nhân này. Hay em còn gì giấu tôi, hay đằng sau em còn một gã nhân tình bí mật…nghĩ đến đó, tôi không dám nghĩ tiếp nữa.
***
Chào các bạn truyện ngắn,
Tôi là Việt, tôi vừa đọc qua một lượt các tâm sự được đăng trên truyện ngắn để mong tìm được một điều gì đó tương tự với chuyện của tôi, mà hình như không có. Thực sự tôi chẳng biết diễn đạt cái điều ấy như thế nào, chỉ biết nói là tôi đang ở trong trạng thái rất bất lực và thất vọng hoàn toàn.
Tôi cũng đã từng yêu say đắm, yêu hết mình không hề dối trá hay toan tính. Với tôi cô ấy là mối tình đầu và cũng là tình yêu hiện tại của tôi. Chúng tôi yêu nhau được năm năm rồi, sóng gió có, thăng trầm có, hạnh phúc có,…đầy đủ không thiếu một cung bậc cảm xúc nào. Tôi với cô ấy gần như đã là vợ chồng, chỉ thiếu mỗi 1 đám cưới và một tờ giấy đăng kí kết hôn là đủ.
Thế mà, khi tôi hỏi muốn lấy em làm vợ, em lại từ chối, em bảo em chưa sẵn sàng. Năm năm rồi, năm năm chứ có phải là năm ngày hay năm tháng đâu mà em bảo em sợ chúng tôi chưa đủ hiểu nhau. Tôi đã đợi em năm năm và trong suốt năm năm đó, bao giờ tôi cũng dành cho em những điều tuyệt vời nhất tôi có thể làm được dù đôi khi cũng gây cho em không ít buồn phiền. Nhưng tôi, một thằng đàn ông 27 tuổi, liệu tôi có thể đợi em tiếp 5 năm hay 10 năm nữa không. Tôi đã đến lúc cần tìm một mái ấm để có chỗ ngơi nghỉ, em cũng đã đến tuổi cần lập gia đình. Em 24 tuổi, liệu đó có còn là tuổi cho em tiếp tục rong chơi với tình yêu của mình. Liệu em có biết em đang ích kỉ với tôi và làm tôi thất vọng vô cùng.
Tôi vừa nhắn một tin dài đến cô ấy, đại thể là tôi yêu và muốn được ở bên cô ấy suốt quãng đời còn lại, rằng là tôi sẽ cố gắng làm tốt bổn phận của một người chồng và một người cha, rằng là những đứa con của chúng tôi sẽ rất xinh đẹp, rằng là tôi thật sự cần một cái gật đầu của cô ấy. Nhưng những gì tôi nhận được là một sự cáu gắt của cô ấy: “Em bảo rồi, em chưa sẵn sàng, anh đừng ép em”.
Tôi ép em ư? Không thể là như thế được, tôi đang ngỏ ý, đang cầu xin, đang van nài em đấy chứ. Tôi đang ở vị thế của người đi xin, tôi đâu có quyền gì mà ép em lấy tôi được.
Chưa sẵn sàng ư? Tôi thực sự không hiểu được em cần gì để có thể sẵn sàng. Tôi yêu em và em bảo em biết điều đó. Em yêu tôi và em cũng khẳng định đó là sự thật. Vậy tại sao em không muốn…à không…là không sẵn sàng chấp nhận cuộc hôn nhân này. Hay em còn gì giấu tôi, hay đằng sau em còn một gã nhân tình bí mật…nghĩ đến đó, tôi không dám nghĩ tiếp nữa.
Bố mẹ tôi đang giục cưới. Ông bà cũng già rồi nên mong mỏi một đứa cháu, tôi cũng không còn trẻ nữa, không còn ở cái tuổi ” không có người này, kiếm người khác, lo gì” nữa. Tôi thật sự cần một mái ấm để tôi có thể yên tâm công tác, phát triển sự nghiệp. Tôi cũng cần em ở bên cạnh để chăm sóc, để yêu thương để vỗ về sớm tối. Tôi lớn tuổi rồi, tôi không còn muốn rong chơi với những cuộc tình mới, tôi muỗn giữ nguyên vẹn em trong trái tim tôi để yêu thương được trọn vẹn.
Tôi là thật lòng, em cũng thật lòng, vậy ở em còn điều gì nữa, tôi cần một lời giải thích khác, chứ cứ thế này mãi, tôi mệt mỏi, em cũng chẳng nhẹ nhõm gì. Thật là khó cho tôi quá.