“Kể từ hồi ấy tôi đã nhiều lần đi những chuyến đi một mình và cứ mỗi lần giữa chốn không một người thân quen ấy. Tôi lại tìm lại được trong tôi cái tình cảm buồn bã không sao đĩnh nghĩa nổi mà tôi đã cảm thấy trong cảnh cô đơn ấy.”
(truyenngan.com.vn – Tác phẩm tham dự cuộc thi viết “Những câu chuyện cuộc đời”)
***
Suy cho cùng chúng ta không thể dùng tiền để mua một mối quan hệ lãng mạn hay một tình bạn chân thành.
Tôi đã nhiều lần tự hỏi: “Làm sao có thể kiếm được một người bạn thật sự đây? Người hiểu được vì sao tôi lại im lặng, một người có thể nói với tôi rằng tôi là một người dũng cảm và rồi giúp tôi trở thành như vậy.” Một người như vậy thật sự khó tìm!
Có lẽ. Tôi từng nghĩ rằng: “Có thể là do bản thân mình, bởi hình như chính mình có chút vô tâm hay tại tôi không quá bận tâm người khác nghĩ gì nhỉ?”
Có lúc tôi lại nghĩ: “Người mà mình mong muốn – người bạn thật sự của mình chưa có xuất hiện, rằng mình cần chờ đợi thêm để người đó xuất hiện, một người có những đặc điểm mà tôi hy vọng sẽ có.”
Tôi đã từng thử trở thành bạn thân của một ai đó, nhưng không bao giờ có thể tiến xa hơn một mối quan hệ xã giao bình thường, bởi tôi nhận ra họ khác xa tôi, những gì tôi thích họ lại không. Mà đúng ra tôi không cảm thấy thực lòng muốn cố gắng xây dựng mối quan hệ với họ, cảm thấy thực sự không hợp. Một cảm xúc?
Tôi cho rằng để có một người bạn thực sự, thì về phần tôi phải cố gắng. Tôi biết vậy nhưng tôi chỉ muốn cố gắng khi người đó có những điều kiện, đặc điểm và tích cách phù hợp với tôi. Có thể không cần tất cả các điều đó phải đạt được, vài điều cũng tốt rồi, nhưng phải là những đặc điểm quan trọng. Tôi biết như vậy vừa khó lại giống như bạn thân đòi hỏi quá cao. Nhưng phải là như vậy, không khác được. Lại một cảm xúc?
Tôi đã từng thử làm quen và xây dựng tình bạn với những người không có những điều kiện tôi đặt ra. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đó, tôi cảm thấy họ thật phiền phức, họ nói những điều tôi không muốn nghe, hành động của họ quá khác biệt với tôi. Đôi lúc, nói chuyện với họ giống như việc phải phân biệt đúng và sai vậy, điều này thật sự khiến tôi mệt mỏi. Và quan trọng hơn tất cả là họ cũng không thể nào chấp nhận được sự im lặng của tôi – một điều được gắn liền với phong cách sống của tôi. Tôi không thể từ bỏ sự quyến rũ của những khoảng yên lặng – nó cho phép tôi suy nghĩ trong sự phán xét riêng tư, nuôi dưỡng tinh thần, đồng thời thoát khỏi những ồn ào hỗn tạp của đám đông để lắng nghe bản thân.
“Một người không tôn trọng sự im lặng hay không hiểu được sự im lặng của bạn, thì liệu người đó có thể hiểu được những gì bạn nói?”
Tôi không muốn đổi lấy sự tự do của mình để có một mối quan hệ hời hợt. Nhiều lúc tôi thật sự không muốn giải thích những gì mình làm hay tại sao tôi làm điều này hay tại sao lại làm điều kia với bất kỳ ai. Bởi hiếm có ai thực sự hiểu và tin điều ta làm, ngay từ ban đầu trước khi cả ta mở lời thì họ đã tự có câu trả lời của riêng họ rồi. Giải thích đôi lúc là không cần thiết chỉ là ngụy biện trong mắt họ mà thôi.
Tôi không muốn nói với một người bạn hay ai đó về sai lầm của họ. Bởi có những việc, những chuyện chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu, cũng như chỉ có họ mới giải quyết được chúng. Nhưng tôi lại có thể tin tưởng một ai đó đủ nhiều để nói với họ những sai lầm và thất bại của mình. Bạn sẽ hiểu một điều rằng cho dù họ là một người lắng nghe tuyệt vời, họ cũng không thể hiểu được những gì mà ta đã trải qua, trừ khi họ cũng từng trải qua chuyện đó.
Tôi từng đọc trong một cuốn truyện rằng: những người cho dù ban đầu họ không ưa thích lẫn nhau, nhưng một khi đã cùng nhau trải qua hay vượt qua những khó khăn thì không thể nào không thành bạn bè tri kỉ được. Tôi tin điều này!
Nếu tôi muốn có một người bạn chân thành, thì điều mà tôi nên làm là hãy trở nên chân thành với mọi người và đặc biệt với những người mà tôi mong muốn trở thành bạn nhất. Do đó, tôi sẽ không vội vã hay tùy tiện chọn một ai đó bất kỳ trở thành tri kỉ đời mình, chỉ vì tôi đang cảm thấy cô đơn.
Một số người không được định sẵn ở lại trong cuộc đời ta. Một số người chỉ đi qua đời ta và để lại cho ta một điều gì đó – có thể là một bài học, cũng có thể là một kỉ niệm đáng nhớ.
Bạn nên hiểu rằng thế giới này có rất nhiều người đang gặp khó khăn, nhưng ai trong chúng ta cũng vậy, chúng ta sẽ ưu tiên giúp đỡ người ta quan tâm yêu quý trước. Đôi khi, chính chúng ta còn không hề có cảm xúc với một vụ tai nạn thương tâm, không phải bởi chúng ta vô cảm hay lạnh lùng. Mà bởi vì, những người đó ở quá xa vòng tròn gần gũi và thân thiết của chúng ta. Con người chúng ta thường dễ cảm thông và quan tâm tới những điều cụ thể và rõ ràng hay những gì thân thuộc với chúng ta hơn. Chúng ta đơn giản là ghét sự mơ hồ và xa lạ. Thay vào đó, hãy thử hình dung người bị tai nạn đó là người bạn thân, người ta coi là anh em hay là gia đình của ta, ta sẽ cảm thấy như thế nào? Liệu ta có sốt sắng gọi người giúp đỡ, tim ta có đập nhanh hơn bình thường hay trong ta có một nỗi lo lắng khó chịu, thậm chí là nỗi sợ mất đi người quan trọng ấy?
Chỉ có trong những tính huống khó khăn, khốn cùng ta mới nhận ra ai mới là người bạn thực sự. Bởi trong tình cảnh ấy, sẽ có người phủi sạch mọi liên quan tới ta; có người thì chuộc lợi từ tính huống khó khăn của chúng ta; có người thì đứng ngoài quan sát, hành động dựa vào lợi ích của chính họ. Nếu tình hình của ta có thể tốt hơn, họ sẽ nói họ biết là ta có khả năng xoay sở mà không cần sự giúp đỡ của họ, còn ngược lại họ sẽ nói họ cũng bất lực; những người bạn thực sự thì khác họ sẽ ở bên ta dù đó là khó khăn gì, cùng ta vượt qua và giúp đỡ ta không với bất cứ điều kiện gì. Một người bạn thực sự là người hỗ trợ ta vượt qua thất bại và chia sẻ với những thành công của ta.
Chúng ta không cần một số lượng bạn nhất định, mà chỉ cần những người bạn đáng tin cậy.
Ta xứng đáng được hạnh phúc. Ta sinh ra không phải để sống theo kỳ vọng của người khác. Hãy là chính mình và lắng nghe con tim của bạn, cho dù bạn cảm thấy hoặc biết rằng nó đáng sợ hoặc xa lạ đến đâu chăng nữa. Và ta sẽ không bao giờ cầu xin ai đó yêu thương, tôn trọng hay chú ý đến mình. Tự chính ta sẽ yêu thương mình.
Ngoài kia, sẽ có người coi ta là một người vô dụng, có người căm ghét ta, nhưng cũng sẽ có người trân trọng và yêu quý ta. Điều quan trọng là ta phải tin tưởng vào giá trị của bản thân. Dù bạn có làm đúng hay sai sẽ luôn có những người chỉ trích bạn. Không tránh được. Chúng ta phải cố gắng để sống thật với chính mình. Thỉnh thoảng sẽ có người mang bạn ra để chế nhạo và bôi xấu bạn vì bạn “khác biệt”. Nhưng không sao cả. Chính những điểm khác biệt mới làm nên con người bạn, và những người phù hợp sẽ yêu quý bạn vì những điều đó – những người bạn thực sự.
Khi yêu thương bản thân, bạn làm chủ quyền yêu thương và tôn trọng người khác. Bạn có quyền đặt ra điều kiện cho các mối quan hệ mình. Hãy đối xử với những người ta yêu thương một cách rộng lượng, tử tế và tôn trọng. Nếu những mối quan hệ không đáp ứng những điều kiện bạn đặt ra, bạn có quyền chấm dứt nó.
Trước khi chung sống với người khác ta nên bắt đầu việc chung sống với chình mình. Đơn độc nhưng không hề cô đơn. Trong sự đơn độc, cuộc đối thoại thầm lặng giữa ta và trái tim mình sẽ được lắng nghe. Đơn độc là khi ta ở bên chính mình, tâm hồn mình. Còn cô đơn là khi chính ta xem mình lẻ loi và cần ai đó bên cạnh.
Isabella Duong