Con đường nhỏ dẫn vào xóm lao động nghèo buổi chiều mưa thật lầy lội. Cường ngẩng lên nhìn trời, những đám mây to và nặng vẫn còn xám xịt, gió buốt lạnh từng cơn. Anh chuyển tay cầm valy, thở dài. Hiện giờ anh đang rất mệt mỏi, đầu đau như búa bổ. Một đám trẻ con tắm mưa chạy ùa qua làm nước dưới đường bắn lên người anh hôi thối. Anh định quát chúng, nhưng chúng cười ré lên rồi chạy mất.
Trời dần tối, cái lạnh của nước mưa bắt đầu ngấm sâu vào da thịt, và người Cường lại hâm hấp sốt, cơn choáng váng khiến anh đưa tay ôm đầu. Anh nghĩ chắc có lẽ vì mình đói, suốt ngày hôm nay anh chẳng ăn gì. Ngồi bệt xuống hiên một ngôi nhà, anh thở dốc.
– Này cậu?
Một bàn tay chạm vào người anh, anh ngẩng người lên, một ông già có bộ râu dài, nhìn anh bằng đôi mắt sáng quắc.
– Cậu tìm ai ở đây?
Cường nặng nhọc nói:
– Tôi đến tìm bạn xin ở nhờ nhưng nó chuyển đi nơi khác rồi ông à.
Ông ta vẫn nhìn Cường chằm chằm.
– Vậy cậu tìm nơi khác ở đi, trời sắp tối rồi, không nên ngồi một mình ở đây.
Nói xong, ông ta bước đi, nhanh thoăn thoắt, lúc Cường chưa kịp nói gì. Anh lảo đảo đứng dậy, chợt mắt anh hoa lên, người bải hoải, mọi vật xung quanh như đảo lộn, quay cuồng, cái va- ly trên tay rơi tuột xuống đất. Mưa càng lúc càng nặng hạt…
Trước mắt Cường chỉ tuyền một màu đen, anh nhắm mắt, rồi mở mắt, đưa tay lên dụi mấy cái, hình ảnh xuất hiện trước mắt anh lờ mờ như được phủ một làn khói trắng, anh không nhìn thấy rõ mọi vật, cố gắng nhìn thì nhận ra mình đang nằm trong một hòm gỗ kín mít chật chội, chút ánh sáng mờ ảo không biết từ đâu rọi vào. Sao anh lại ở đây? Anh đang ở đâu? Cường bật người ngồi dậy nhưng đầu anh va phải một tấm vẫn gổ cứng, bất chợt mùi hôi thối sộc lên mũi khiến anh buồn nôn, không chịu nổi anh cố ngồi dậy, mãi mà không được. Cường định kêu to lên, hét lên rằng: ” Ai nhốt tôi vào đây, mau mở cho tôi ra, mở ra…” nhưng…anh chợt ngừng lại, mắt anh kinh hoàng nhìn chằm chằm vào tay, đôi bàn tay đang đưa lên cố đẩy cái nắp hòm, vài tia sáng lọt vào le lói đủ cho anh nhìn rõ từng lớp da thịt trên tay anh đang bong ra từng mảng nhầy nhụa, nhìn thấy cả xương, mùi hôi thối anh ngữi thấy là bốc ra từ cơ thể anh, đang nhung nhúc đầy giòi bọ, nổi khủng khiếp trào lên trong tiếng gào thét điên dại của Cường.
“Bịch”. Cường mở choàng mắt, rên lên…cú rơi từ trên giường xuống khiến anh tỉnh hẳn, nhưng nổi khiếp sợ hãi hùng trong giấc mơ vẫn làm anh mụ mị cả đầu óc, Cường thở hổn hển, mồ hôi ướt cả lớp áo dính nhơm nhớp xuống nền đất lạnh. Anh bật dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh. Lần này không phải anh đang nằm trong hòm. Anh đang nằm trên sàn đất cứng, dưới chân một cái giường gỗ. Cường thở phào khi nhìn thấy ánh nắng đang chiếu rọi ngoài khung cửa sổ mở hé, anh nghe cả tiếng rao hàng văng vẳng bên ngoài. Nhưng, đầu anh vẫn đau ong ong từng cơn như búa bổ, anh chẳng nhớ gì cả. Loáng thoáng trong trí óc anh còn nhớ là dường như anh ngất đi bên ngoài hiên nhà. Rồi sau đó…, sau đó như thế nào anh không nhớ.
Cường loạng choạng đứng dậy, bước ra ngoài, mắt hoa lên, anh phải vịn vào tường mới đi được. Ngôi nhà vắng lặng, có tiếng đồng hồ kêu tích tắc, từ căn phòng anh nằm bước ra là gặp ngay gian ngoài có lẽ dùng làm phòng khách, vì anh nhìn thấy có bộ bàn ghế để giữa phòng, một bình trà cùng mấy cái tách nằm ngay ngẩng trên bàn, cửa trước đóng kín, Cường bước đến nhìn qua khe cửa thì nhận ra con hẻm nhỏ và cái hiên nhà mà anh ngồi nghỉ chiều qua. Anh quay lại nhìn cái đồng hồ cũ kỹ trên tường đang đong đưa quả lắc, đã xế trưa rồi, anh không biết mình đã ngất đi bao lâu? “Có lẽ chủ nhà này thấy mình nằm ngoài kia nên thương tình mang vào nhà”. Cường nghĩ thầm. Vậy họ đâu?
Anh nhìn quanh quất, ngôi nhà không lớn lắm, nằm phía bên này song song với phòng anh vừa đi ra có một căn phòng nữa, được một tấm rèm che kín, anh bước đến gần thì chợt nghe có tiếng động phát ra từ bên trong, dường như có một ánh mắt đang nhìn anh chằm chằm từ phía sau tấm rèm trắng kia. Cường bước đến, cố nhìn, trong phòng đó tối om, anh toan kéo tấm rèm lên thì: Anh giật thót người, từ phía sau tấm rèm bất chợt kéo lên là hai con mắt đang long lên giận dữ trong hốc mắt sâu hoắm, khuôn mặt của bà già còn đáng sợ hơn, chằng chịt nếp nhăn, nhìn thoáng qua dể khiến ta liên tưởng đến những vết sẹo kỳ dị lồi lõm. Cường hoảng hốt bước lui, bà già đi ra kéo rèm lại nhưng Cường thoáng nhìn thấy trong phòng còn có một bóng người thấp thoáng. Giọng bà già the thé, nghe như tiếng rít :
– Cậu tỉnh rồi đó hả?
Ánh mắt bà ta vẫn nhìn Cường hằn học, anh cảm thấy khó chịu nhưng vẫn lễ phép trả lời:
– Vâng !
Anh định nói thêm thì bà ta đã quay người đi ra sau nhà. Người bà già nhỏ choắt như một đứa trẻ, khô đét và co rúm. Cường đứng ngơ ngác một lúc thì bà ta đi lên, tay cầm một mâm cơm. Nhìn thấy mâm cơm canh bốc khói, Cường mới chợt thấy đói, dường như lâu lắm rồi anh chưa ăn gì cả. Bà ta đặt mâm cơm xuống bàn rồi nói như ra lệnh:
– Cậu ăn đi.
Cường không còn thấy ngại ngùng, vì cơn đói đang cồn cào trong bụng. Anh ngồi xuống ăn ngon lành. Bà già cũng ngồi đối diện anh, nhìn anh ăn không một lần chớp mắt.
– Cậu không có nhà hay sao mà nằm trước cửa nhà tôi?
Cường bắt đầu quen với cái kiểu nói chuyện cộc lốc nhát gừng của bà ta, hay có lẽ vì đã qua cơn đói nên anh cũng cảm thấy dể chịu hơn. Anh vừa ăn vừa kể cho bà ta nghe cảnh ngộ éo le của mình. Từ quê lên thành phố tìm việc hơn nữa tháng nay, công việc chưa có, tiền lại hết, anh tìm đến người bạn cùng quê xin ở nhờ thì người đó cũng đã dọn đi nơi khác.
– Giờ cậu định làm gì?
Cường thở dài:
– Cháu không biết. Giờ cháu chẳng còn nơi nào để đi, lại bệnh như thế này.
– Vậy cậu cứ ở lại đây, khi nào khỏe thì hãy đi.
Nói xong, bà ta đi vào trong phòng, Cường ngẩng người nhìn theo, lòng thầm cám ơn bà già tốt bụng, tuy thái độ bà ta có gì đó quái lạ mà anh không giải thích được. Ăn xong, Cường mang mâm cơm ra phía sau bếp, căn bếp lạnh lẽo như từ lâu chẳng ai đụng đến, đám ruồi nhặng bay vo ve khắp nơi. Trong lúc Cường đang lúi húi rữa bát ngoài sân, chợt anh cảm giác lại là ánh mắt đó, có ai đó đang nhìn chằm chằm vào anh, từ đằng sau. Anh quay người lại, chẳng có ai. Phía sau anh là khung cữa sổ của căn phòng che rèm, cửa vẫn đóng kín. Cường cúi xuống, vốc nước lên rửa mặt, sau lưng anh bỗng có tiếng kèn kẹt…kèn kẹt rít lên như tiếng cánh cửa đang từ từ hé mở, lại cảm giác có người đang nhìn anh qua ô cửa đó, Cường quay ngoắt nhìn lại một lần nữa, vẫn chẳng có ai, quái lạ, cái cửa sổ phía sau vẫn đóng im ỉm. Vậy mà…hay anh vẫn chưa hết sốt nên đã tưởng tượng ra? Anh đưa tay lên trán, đúng là vẫn còn nóng. Cường nhấc mâm bát đũa lên, quay lại định mang vào trong, nhưng vừa lúc đó…ngẩn đầu lên thì…ngay trước mắt anh, khung cửa sau lưng đã mở từ lúc nào, ánh chiều sắp tắt khiến khung cửa trông giống như một cái hốc tối om, và từ trong cái hốc đen đó có một khuôn mặt con gái từ từ hiện ra nhìn anh, cái màu đen u tối của khung cửa càng làm cho sự xuất hiện của cô gái thêm phần rùng rợn…Cô ta lặng lẽ đứng đó, yên lặng như một cái bóng. Ánh mắt nhìn lạnh lẽo đến ghê người, gương mặt bất động của cô ta mang một vẻ đáng sợ, vô cảm như một xác chết. Xoảng, anh hoảng hốt buông rơi mâm, bát đũa vỡ tung, văng tung tóe. Và, trong một thoáng khi anh vẫn còn trừng trừng kinh hãi nhìn, thì cô gái từ từ quay lưng đi vào, khung cửa lặng ngắt, như chưa bao giờ xuất hiện vật gì, trước mắt anh vẫn là khung cửa sổ đen ngòm, sâu hun hút. Sống lưng Cường chợt toát mồ hôi lạnh, anh đứng lặng người đi một lát, rồi hốt hoảng nhìn xung quanh anh, bóng đêm đã mon men bò đến, phủ lên những đám cây cối trong sân vườn, những bụi cây có hình thù kỳ quái, dây leo quấn quýt trong bóng đêm tưởng như những cánh tay khẳng khiu ma quái, đang phát ra những âm thanh rên rỉ đáng sợ cứ chực nắm lấy anh, Cường vội bước vào nhà.
Lúc này trong nhà đã chập choạng tối mà bà già vẫn chưa bật đèn. Cường mò mẫm, cố căng mắt ra nhìn để tìm công tắc. Tay anh vướng vào đám mạng nhện giăng đầy khắp nơi. Đang tìm kiếm thì chợt Cường giật mình quay lại, có một tiếng động nhỏ vừa vang lên trong bóng tối. Chắc là chuột. Cường nghĩ thầm. Anh lại tiếp tục tìm kiếm, chân dò dẫm tìm đường, bỗng, anh cảm thấy có một cái gì đó vừa lướt qua sau gáy, nhẹ như một làn gió, như một làn hơi lạnh buốt, tóc gáy anh dựng ngược. Trong đêm tối, chợt như có tiếng thở dài não nuột, rồi tất cả lại rơi vào im lặng.
Cái bóng đèn cũ ám khói kêu lẹt xẹt mấy cái trước khi sáng hẳn, anh nheo mắt một lúc mới nhìn rõ mọi vật dưới ánh sáng vàng vọt. Trời đất ở khu này sao mà tối nhanh quá, bóng đêm đã trùm lên mọi vật, phủ lên mặt đất những hình bóng kỳ dị của những tàng cây. Đang loay hoay thì… bỗng, anh kinh sợ hét lên, là bà già, bà ta lù lù phía sau anh từ lúc nào chẳng biết, khuôn mặt bà ta dưới ánh đèn càng đáng sợ, khuôn mặt đó như trở nên biến dạng, nhất là cặp mắt ánh lên nhìn ma quái, cứ chòng chọc vào anh.
– Kìa bà! Bà làm cháu sợ quá! Cường cảm thấy tiếng mình run rẩy, hơi thở gấp gáp nặng nề. Bà già nói, lúc này giọng bà ta đột nhiên trở nên lào khào như gầm gừ trong cổ họng:
– Cậu mau đi ngủ sớm đi.
Và cũng như mấy lần trước bà ta định quay người đi, nhưng Cường đã chặn lại.
– Bà cho cháu hỏi?
Bà già ngẩng mặt lên, cái nhìn của bà ta làm anh thấy ghê sợ, nó như giận dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Cường thấy nghẹn trong cổ nhưng anh cố dằn xuống nổi sợ, nói nhanh:
– Cháu thấy có cô gái ở phòng bên, cô ấy là con hay cháu bà vậy?
Bà ta chẳng nói chẳng rằng quay người đi thẳng, miệng lầm bầm gì chẳng rõ.
Cường đi vào phòng, ngồi trên giường, nhìn xung quanh gian phòng sơ sài. Anh cảm thấy trong lòng bồi hồi xen lẫn sự lo lắng mơ hồ, những sự việc xảy ra làm anh không muốn ở lại đây thêm lúc nào nữa, dù vẫn còn khá mệt nhưng anh định bụng đi ngủ sớm rồi sáng mai sẽ chào bà già đi về quê. Nằm được một lúc, anh vẫn trằn trọc không sao ngủ được, đành nằm lắng tai nghe. Từng trận gió thổi qua, một loạt lá rơi rào rạt trên mái nhà, rồi chợt mọi vật trở nên im lặng như tờ. Cường mở mắt nhìn ánh trăng xuyên qua khung cữa sổ, trăng đêm nay sáng đến kỳ lạ, rọi những luồng xanh lạnh lẽo, rồi anh nhắm mắt lại, tâm trí dịu đi trong từng đợt gió rì rào, rì rào.
Bỗng từ đâu, một cơn gió lạnh thổi qua làm anh hơi rùng mình. Anh mở hé mắt, ánh trăng vẫn lơ lững ngoài song. Anh lại cảm thấy dường như anh không nằm một mình…Dường như có ai đó đang đứng bên cạnh. Mà “ai” đó hình như là một cô gái. Cường nhủ thầm chắc hình ảnh đó là do anh đang mơ màng, nên cứ nằm yên, có một bàn tay đưa ra chạm vào người anh, anh chợt lạnh toát cả người, bàn tay nhỏ bé mềm mại nhưng lạnh như đá, khiến anh choàng tỉnh.
– Anh chưa ngủ à? Vậy mà em tưởng anh đã ngủ say lắm.
Giọng cô gái dịu dàng, trong trẻo, nghe rất hay. Cường mở hẳn mắt nhìn, anh giật mình, anh nhận ra cô gái anh đã nhìn thấy lúc chiều. Cô ta đứng trước cửa sổ đang mở và hơi ngoảnh mặt ra ngoài, phía ánh trăng. Nhìn cô trạc mười tám, hai mươi, hai mắt đen và sáng, đẹp lạ thường, đôi má đầy, mơn mởn, đôi bàn tay nhỏ và mướt, làn da trắng như sứ, trắng một cách lạ lùng.
– Trời ơi! Cường buột miệng kêu lên, ở đây mà có người nhan sắc đến thế này ư? Anh đang mơ hay tỉnh?
Cường nghĩ thế, rồi bật ngồi dậy, thì ra tỉnh chứ không phải mơ. Cường hỏi cô gái:
– Lúc chiều anh có gặp em phải không?
– Vâng! Cô gái vừa nói vừa bước đến ngồi cạnh.
– Em là con gái của bà à?
– Vâng!
Đến đó chợt Cường ngẩng người ra, không biết hỏi thêm câu gì. Anh nhìn cô gái một lúc lâu, cô ta bổng dưng có vẻ e thẹn, ngẩng lên nhìn anh rồi ngoảnh đi nơi khác. Cường thấy ngượng nghịu, xưa nay, trên con đường mưu sinh rày đây mai đó anh gặp nhiều cô gái đẹp, nhưng chẳng có ai đẹp đến độ này. Đôi mắt cô nhìn trong trẻo làm sao, và trong lòng Cường chợt dậy lên một tình cảm thương mến kỳ lạ làm anh xúc động. Mãi một lúc, anh mới hỏi được:
– Sao em còn chưa đi ngủ?
Cô gái đã hết thẹn, tươi nét mặt:
– Em chưa muốn ngủ, nên sang đây rủ anh nói chuyện. Nhưng vào đã thấy anh ngủ rồi.
– Vậy em vào lâu chưa?
– Vào lâu rồi. Đứng nhìn anh cả một lúc lâu.
– Anh đâu có ngủ. Mà sao anh lại không thấy em?
– Do anh ngủ mà.
Cô vừa trả lời vừa cười. Cô cười rất xinh, rồi bất chợt dựa hẳn vào người anh, làm Cường gợn cả người lên. Vẻ đẹp ngây thơ, rất dịu dàng của cô bé khiến anh không còn ngại ngùng gì nữa. Anh đánh bạo vòng tay ôm lấy tấm thân nhỏ bé. Cái đen tối trong phòng trong trẻo dịu dàng nhờ có ánh trăng chiếu vào. Chân cô hơi đưa đẩy và nét mặt có vẻ buồn bực khiến anh lo ngại:
– Em không muốn ngồi với anh hay sao?
Cô khẽ mỉm cười:
– Sao không muốn? Không thì em vào đây làm gì? Nói chuyện một lát anh cùng em sang bên kia nhé?
– Sang bên nào cơ?
– Sang bên phòng em đấy.
– Sang bên đấy làm gì?
– Em muốn nhờ anh làm giúp em một việc.
Cường hơi ngạc nhiên:
– Việc gì vậy em?
Cô lại đong đưa chân, tần ngần:
– Thì sang bên đấy em mới nói được.
Rồi cô ngẩng mắt lên nhìn Cường, ánh mắt như vẫn lơn khiến anh xiêu lòng, Cường ngẩng ngại hỏi:
– Vậy còn mẹ em? Bà không thích anh vào phòng em đâu.
Nghe vậy nét mặt cô tươi ngay, cô bảo:
– Không sao. Mẹ em ngủ rồi mà. Anh sang giúp em ngay nhé!
Cường không thể từ chối. Anh bước xuống, đi theo cô. Lúc này, đèn đóm trong nhà đã được bà già tắt hết cả, chỉ còn duy nhất ánh đèn nhỏ leo lét phát ra từ trên bàn thờ giữa nhà. Cường căng mắt nhìn theo bóng áo trắng của cô gái. Cô ta đi nhanh quá, vì không quen với ngôi nhà, và vì phải mò mẫm trong bóng tối khiến Cường không theo kịp, anh chỉ thoáng thấy bóng cô lướt nhẹ vào trong phòng, anh nhanh chóng bước theo. Nhịp chân anh vừa bước vào trước cửa, thì bên tai anh nghe một tiếng gầm hừ ghê rợn, nghe như tiếng gầm trong cổ họng một loài thú dữ, Cường quay lại, trong bóng đêm lờ mờ anh chỉ kịp thấy hình dáng lom khom, rúm ró của bà già, bà ta vung tay lên, cánh tay chợt trở nên to lớn và dài lêu nghêu, Cường hét lên một tiếng khủng khiếp rồi ngất lịm.
Trong cơn đau đớn, Cường lờ mờ nghe thấy những tiếng kêu gào ghê rợn, có cả tiếng thét của cô gái, tiếng thét như ngẩng mũi kim xuyên qua tai anh đau buốt. Nửa mê nửa tỉnh, anh cố hết sức tàn còn lại cố nhỏm người dậy, vì anh lo sợ bà già ghê gớm kia sẽ làm hại đến cô, nhưng…cánh tay anh chỉ vừa đưa lên đã buông rơi. Anh chìm trong bóng đêm dày đặc, cơ thể như rơi tõm vào một vực sâu không đáy…
– Này anh, đến đây! Đến đây nào!…
Cường nghe tiếng gọi trong trẻo vang lên, cùng tiếng cười giòn tan của cô gái, anh thấy mình đang đứng ở một nơi mờ ảo, ánh trăng xanh che phủ mọi vật xung quanh như ngẩng dải lụa từ trên buông rủ, phơ phất trong không trung. Chợt cô gái từ đâu xuất hiện sau từng lớp mờ ảo đó, vẩy anh…
– Anh! Đến đây! Đến đây với em!…
Tiếng cô gọi thiết tha, vang lên như vọng từ một nơi nào xa xăm. Cường đưa tay lên như cố vén lớp khói sương đang quấn chặt lấy anh. Anh lần từng bước khó nhọc, mà bóng người con gái cứ lúc ẩn lúc hiện như một bóng hình vô định. Anh như người mộng du, chỉ biết đi theo tiếng gọi lẩn trong từng ràng cười trong trẻo như trẻ con. Càng lúc anh càng cảm thấy mơ hồ, như lạc vào một mê cung, hơi thở càng lúc càng dồn dập, còn tiếng gọi cứ như vang lên mọi nơi, mọi hướng, xoáy tròn ma quái…
– Nào….lại đây…đến đây….
Cường thấy mắt anh hoa lên, trước mắt anh, chợt có một bóng trắng lướt nhanh như bay, anh chưa kịp nhìn rõ đó là gì thì…cái bóng lơ lửng đó lướt qua sau lưng, một hơi lạnh phả sau gáy khiến anh gợn từng chân tóc, quay ngoắt lại chỉ còn kịp thấy một bóng mờ vút qua, cùng với nó là một mùi hôi tanh nồng nặc ghê gớm. Cường kinh hãi, anh sợ, nổi sợ như đông cứng từng mạch máu trong cơ thể, anh nhận ra toàn thân đang run rẩy, tim như ngừng đập khiến anh phải há miệng cố hớp lấy không khí như người sắp chết ngạt. Linh tính mách bảo anh đang sắp gặp một điều gì đó ghê gớm…và thứ đó đang…đến..gần..anh…anh từ từ quay nhìn lại…
Là cô gái, đã đứng phía sau anh tự lúc nào. Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái vẫn khiến anh giật mình dù anh đang chờ đợi một thứ gì đó đáng sợ hơn sẽ đến. Chưa kịp định thần thì cô đã nắm lấy tay anh kéo đi bằng một sức mạnh kỳ lạ, và anh rùng mình nhận ra, tay cô ta lạnh ngắt, như một xác chết.
– Khoan đã… Cường hổn hển…chúng ta đi đâu đây, em đưa tôi đi đâu vậy?
Cô ta không trả lời, nét mặt đanh lại, càng lôi anh đi nhanh hơn, ánh trăng như xuyên qua cơ thể cả hai người, Cường muốn dừng lại, anh vùng tay ra. Cánh tay buông nhanh khiến anh mất đà ngã nhào, khi ngẩng lên, cô gái vẫn đứng im như một pho tượng, mái tóc dài theo gió thổi phơ phất che phủ cả khuôn mặt.
– Sao anh không đi theo em?
……………..( còn tiếp)