Và vào chính lúc ấy, tôi nhận ra, tôi có khác gì mấy tên trộm chó mà tôi luôn khinh bỉ.
***
Một buổi tối, tôi đang xem thời sự với cô chó của mình. Bình thường tôi không hứng thú lắm với thời sự nhưng đây là ngoại lệ bởi vì chương trình đang đưa tin về những vụ trộm chó.
Tôi là một người rất yêu loài chó, bởi vậy nên tôi khinh thường những tên trộm chó. Nếu được ban một điều ước, tôi sẽ ước đám trộm chó chết hết đi.
Tôi luôn tự hào vì mình là một người yêu chó nhưng có chuyện đã trở thành vết nhơ trong sự tự hào của tôi.
Cô chó của tôi được gia đình tôi mua từ cách đây gần ba năm. Bố đem nó về để bù vào mất mát của tôi hồi tôi lớp 4, hồi tôi mất đi một chú chó cưng hai năm tuổi của mình. Và dĩ nhiên hồi đó tôi còn chẳng bận suy nghĩ đến cảm nhận của nó.
Từ lúc về nhà tôi, nó đã luôn bị xích lại bởi gia đình tôi lo sợ một ngày kia, nó sẽ đi không trở về, nó vẫn được cởi xích vào buổi sáng hoặc buổi tối – lúc mà những tên trộm không giở trò. Cho đến tận bây giờ cái xích đã trở thành một phần của hình ảnh về nó trong trí nhớ của tôi.
Một năm trước, vào một buổi tối, gia đình tôi mới nhận ra một điều rằng: cô chó của tôi thường nằm im một chỗ mặc dù được cởi xích, nó ít ăn và chỉ có bụng nó là to hơn trước.
Đây là tin vui với tôi. Tôi xoa đầu nó, khẽ nói rằng: “Mày sắp làm mẹ rồi đấy!”. Nó chỉ ve vẩy nhẹ cái đuôi đen rậm của mình, tôi nghĩ nó cũng thấy rất vui.
Rồi khoảng hai tháng sau, nó đã sinh ra sáu chú chó con, bốn con giống đực và hai con cái. Mấy ngày đầu, đến người nhà tôi cũng không được phép lại gần nó và đám con vẫn còn chưa mở mắt được. Mẹ tôi nấu nồi cháo cho nó ăn nhưng từ sáng đến tối, khay thức ăn vẫn chưa vơi chút nào. Trong sự chăm sóc của người mẹ, đám chó con nằm ngủ.
Hơn mười hay mười lăm ngày sau, đám chó con đã mở được mắt của mình và nhìn những hình ảnh đầu tiên về thế giới này. Chúng tinh nghịch lắm. Ban đêm thì luôn tìm cách ra khỏi chiếc chuồng còn ban ngày thì dậy rất sớm rồi thi nhau cất tiếng.
Nhưng nhà tôi không thể nuôi hết chúng được. Mẹ tôi chỉ cho phép giữ lại một con.
Hai đến ba tháng sau, mẹ tôi gọi người vào bán chúng. Tôi phải nhốt cô chó của mình lại và bắt từng chú chó con vào lồng.
Lần lượt…lần lượt…từng con một…từng con một…
Tôi nựng chúng trên tay lần cuối rồi nhìn người ta đưa chúng đi. Năm con chó con hướng mắt nhìn tôi, liên tục kêu ăng ẳng, những tiếng kêu chỉ dứt khi người ta đã đưa chúng đi. Tôi hiểu chúng, chúng đang lo sợ, đang cầu cứu tôi và rất thất vọng khi tôi chỉ đứng đó nhìn.
Sau nhà, cô chó đang cào mạnh vào cửa, liên tục sủa, cho đến khi chui qua được một lỗ hổng, thì cũng đã quá muộn.
Không kìm được lòng, tôi khóc. Tôi muốn chạy đến, nựng vào lòng mình chú chó con được ở lại. Nhìn thấy tôi, nó bỏ chạy, nó sủa tôi. Cô chó cũng vậy, nó lấy thân mình che cho chú chó con, nó cũng sủa tôi.
Và vào chính lúc ấy, tôi nhận ra, tôi có khác gì mấy tên trộm chó mà tôi luôn khinh bỉ.
Yusha Đặng