Dù trong lòng em luôn có một khoảng lặng riêng mình nhưng em chưa bao giờ gạt bỏ anh hình ảnh của anh ra khỏi khoảng lặng đó.
***
Sống nhẹ nhàng chẳng để ý tới thời gian trôi qua nhanh hay chậm. Buồn thì viết nhật ký, facebook….khóc thì đợi đêm tối buông xuống rồi hãy để nước mắt rơi nhẹ nhàng và im lặng….vui thì nói cho tất cả mọi người điều biết…..nhưng không để mọi người biết được rằng mình buồn như thế sẽ khiến cuộc vui không được trọn vẹn. Uhm cuộc sống em nhẹ nhàng và cứ nhẹ nhàng trôi qua vậy đó, nhưng nó chưa bao giờ nhắc đến một tình yêu hay để một tình yêu bước vào cuộc sống mình, em không biết tại sao? Hay tại thấy biết bao cuộc tình tan vỡ hay tại sợ yêu ai đó quá nhiều bổng một ngày có ai đó đến đem tình yêu đi mất….chắc tại em sợ…..!!!
Rồi một ngày em gặp anh, người em không thể đặt tình cảm, em đã cố dặn lòng cố nén bao nhiêu cảm xúc để khi đứng trước anh em chỉ là một cô bé một cô nhân viên bình thường. Em ghét chính bản thân mình, em ghét trái tim mình, nó không chịu nghe lời em, cái tình cảm ấy càng ngày càng lớn dần trong lòng em đến nỗi trở thành nhịp thở của trái tim mình. Nhìn thấy anh từng cảm xúc từng cử chỉ từng ánh mắt nhìn, dù chỉ từ xa thôi nhưng sao trái tim đập thật nhanh và nghẹn ngào khi không thể nói được. Tình yêu là gì mà sao lại khiến mọi thứ thay đổi kể trong từng suy nghĩ nó cũng lung lay.
Đến một ngày em nhận được từ anh một câu nói hãy làm bạn gái anh và hãy đợi anh. Em không tin vào những gì em nghe thấy ôi em muốn la to rằng anh nói thích em anh muốn em làm bạn gái anh. Chưa bao giờ em thấy mình hạnh phúc đến thế này, niềm vui nhân gấp vạn lần nhưng rồi em lặng đi trong hạnh phúc đó một lần nữa. Vì đến với anh em sẽ chịu rất nhiều khó khăn và có được ai có thể chúc mừng cái tình yêu ấy đây…vì em chen chân vào cuộc sống hiện tại của anh một người đàn ông của gia đình….!!!
Đến với em từ cái ngày anh bước chân đến với em thì em là một người hạnh phúc nhất thế gian này nhưng ngược lại đối với anh lại là bao nhiêu gánh nặng bao nhiêu khó khăn. Hạnh phúc của chính bản thân em lại là bao nhiêu sự đánh đổi của anh, em không biết mình phải làm như thế nào để cái tình yêu này nhẹ nhàng và bình yên trong anh đây. Nước mắt em có rơi bao nhiêu có thể biến thành những cơn mưa thì em cũng không bù đắp được gì đã mất trong anh, em thật tệ thật tệ………
Những lời động viên anh dành cho em mỗi khi em cô đơn tuyệt vọng mỗi khi em muốn ngã ngụy thì anh chạy đến bên em cho em một bờ vai vững chắc. Để em có thể biết được rằng dù mọi người quay lưng lại với em thì em vẫn có anh và anh cho em biết được rằng em không phải là người thứ ba khi bước vào cuộc đời của anh. Cám ơn anh rất nhiều cái tính yêu mà rất hiếm có ai có can đảm để giữ vững lòng tin để chiến thắng được bản thân chiến thắng được chính miệng đời.
Thế thì cũng đã nữa năm yêu nhau, tình yêu ẩn sau một chiếc màn đen, khi tới một thời gian nào đó em và anh mới có thể tháo chiếc màn đen ấy xuống. Đợi chờ một điều gì đó đôi khi có rất nhiều mệt mỏi và đôi khi tuyệt vọng lại đến với em, một cô gái bình thường như em chưa bao giờ hình dung được yêu một ai đó là khó khăn đến như vậy….nhưng em tin em tin vào tình yêu em nhận được từ anh thì em biết sự chờ đợi ấy chưa bao giờ là mệt mỏi và tuyệt vọng trải qua những song gió thì em sẽ nhận lại được ở điểm đích của sự chờ đợi là được bên anh mãi. Đôi khi em mơ một giấc mơ em được mặc một chiếc váy màu trắng nắm tay anh cùng quỳ xuống lắng nghe lời chúc từ những người thân thì giấc mơ ấy em không muốn mình tỉnh giấc một chút nào cả anh ah người em rất yêu….nếu giấc mơ ấy trở thành hiện thật thì mỗi ngày em cũng sẽ được gọi anh là ông xã là chồng ơi là ba của con mình ơi rồi!!!
Trầm tỉnh giữa chốn đông người, em hay cười thật nhẹ nhàng khi có hỏi người đi bên em là ai là gì của em. Nếu không ai nhận ra anh thì em vô tư trả lời rằng: ” là người yêu của tôi và là người tôi rất thương”. Nếu có ai nhận ra anh thì tay đang nắm đang kề bên nhau sẽ phải đẩy nhau ra xa và có ai hỏi sao lại đi chung uhm chúng tôi vô tình gặp hay tiện đường đi chung nhau.
Chỉ có trong khoảng không gian nào không có ai biết em là ai cũng không biết anh là ai thì lúc đó em mới chính thức là người yêu anh và anh là người yêu em. Cảm giác bên anh lúc đó thật yên bình phải chi nó cứ bình yên mãi như thế thì hay rồi phải không anh? Tình yêu của em…….
Đúng trong trái tim anh em là người con gái mà anh yêu nhất anh không muốn mất em, chính em cũng vậy. Nếu có ai hỏi em rằng em yêu anh nhiều như thế nào? Và phần trăm yêu anh được bao nhiêu? Thì em chỉ có thể nói rằng: ” nếu tình cảm được diễn tả bằng lời thì dù có nói vạn lời yêu cũng chẳng chứng minh được tình yêu nhiều thế nào, nếu hỏi yêu anh được bao nhiêu phần trăm thì em xin đáp rằng chẳng có phần trăm nào cân đo điếm được tình yêu”. Đã yêu anh thì cái tình yêu ấy là vô giá…..và tình cảm dành cho anh là không giới hạn……………………………
Yêu nhau cũng không phải lúc nào cũng cho nhau 3 chữ ” Anh Yêu Em” hay ” Anh Nhớ Em” và khi có giận hờn hay lỗi với nhau thì không phải lúc nào cho nhau 3 chữ ” Anh Xin lỗi hay Em Xin lỗi”. và những lúc ta cần nhau nhất sẽ nói với nhau rằng: ” Có Anh/ Em Ở Đây Rồi” Bờ vai anh luôn kề bên em cho em một điểm tựa vững vàng dù là lúc em mệt mỏi em buồn nhất lúc nào em vẫn luôn nhìn thấy được anh luôn bên em.
Một vòng trái đất em và anh bỏ xa nhau đến vậy…nên đến bây giờ mới tìm được nhau……nhưng dù đã muộn mất một đoạn đường dài…..thì với em và anh đang bắt đầu lại trên một chuyến xe không có điểm dừng lại…..nhưng anh biết không lúc nào ngồi trên chuyến xe ấy trong lòng em luôn có một khoảng lặng riêng mình…em sợ một ngày nào đó có ai đó tốt hơn em đến làm anh xuống xe…em sợ một ngày nào đó chiếc ghế đôi sẽ chỉ còn ghế đơn….đôi tay em yếu ớt em đang cố dùng hết sức của mình để nắm thật chặt đôi tay anh và dùng hết hơi ấm này sưởi ấm những tổn thương những mất mát mà anh đã vì em làm rất nhiều ….để anh có thể cảm nhận được rằng dù thế giới quay lưng lại với anh thì em vẫn sẽ đứng đợi anh một góc nào đó đợi anh. Em hứa sẽ chẳng nói lời nào nhưng em chỉ lặng ngồi bên anh cho anh tựa vào như thế thôi anh ah.
Đôi khi em yêu anh, em cần phải biết anh còn có công việc của anh, cần có không gian riêng mình. Đôi khi em nhớ anh em chỉ có thể nhìn thấy anh thôi….dù em biết nhớ và yêu cũng không diễn tả hết qua những lời nói hay những dòng tin nhắn hay những cuộc điện thoại. Ai cũng nói vùi đầu vào công việc thì chẳng nghĩ tới ai hay riêng về tình cảm, nhưng với em dù công việc thế nào nhiều ra sao em cũng sẽ hoàn thành thật tốt nhưng đã yêu anh thì dù công việc nhiều em vẫn trân trọng từng phút trôi qua em luôn nhớ tới anh và đợi anh. Đôi khi em ngốc nghếch nhớ anh đến không chịu được em chỉ biết nhắn tin với anh dù biết rằng tin nhắn gửi đi sẽ mau chóng hồi âm lại, dù ngốc nghếch đến nỗi muốn đợi cuộc điện thoại để nghe giọng anh dù biết rằng nhìn điện thoại cả trăm lần một ngày thì em cũng chỉ đợi thôi chứ biết rằng anh sẽ không điện được.
Sau tấm màn đen em vẫn chưa thể chính thức là người yêu anh và em cũng chưa thể đòi hỏi anh ở bất kỳ điều gì ..những cuộc vui bên bạn bè anh ..ngay cả cuộc sống hiện tại anh bây giờ khi cạnh anh lúc này không phải là em mà người vợ và những đứa con của anh. Em biết dù những tin nhắn gửi đi nhiều như thế nào thì anh cũng không trả lời hay cầm điện thoại một cách bình thản như bao người khác khi nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nhở từ người yêu mình là mình vui và trả lời liền. Đôi khi nước mắt em bất chợt rơi xuống vô tình, đôi khi trái tim thấy nhói đau ở lòng ngực, thắt lại từng cơn. Nhưng em nghĩ tới câu nói anh đã từng nói: “Hãy thông cảm cho anh vì không tiện để anh nhắn tin em không thể cầm điện thoại như bao người khác mà bình thản được ..nên em thông cảm cho anh!” Em yêu anh em phải chấp nhận tất cả dù đợi chờ đôi khi em rất ganh tị như bao cô gái khác và em rất buồn nhưng em phải chấp nhận vì yêu anh và muốn bên anh mãi em phải chấp nhận đợi. Đợi đến khi nào anh tự tay mình kéo chiếc màn đen ra để mọi người biết em là người yêu anh là người vợ của anh …em buồn hay đau thế nào em không thể gục ngã và bỏ cuộc được …em phải luyện cho trái tim sắt đá chai lì với cuộc sống với những đau đớn tổn thương để em có thể mạnh mẽ cho anh một bờ vai vững vàng để là động lực cho anh đi trên con đường đầy chong gai thế này.
Dù trong lòng em luôn có một khoảng lặng riêng mình nhưng em chưa bao giờ gạt bỏ anh hình ảnh của anh ra khỏi khoảng lặng đó.
Anh có biết em yêu anh nhiều như thế nào và thương anh nhiều đến bao nhiêu,dù em biết em chọn cho mình những khó khăn khi đến với anh sẽ có những gai gốc lời nói chê trách của miệng đời dành cho em. Nhưng em biết anh sẽ bên em và che chắn cho em những khó khăn phía trước, anh sẽ bảo vệ được em đúng không anh?
Trước con đường đi cuối đường là vực thẩm thì em cũng sẽ không bỏ cuộc và sẽ không quay đầu lại. Em tin vào một ngày anh sẽ cho em thấy được những điều kỳ diệu anh đã làm vì em và cho mọi người thấy được kỳ tích của anh và em sẽ xuất hiện.
Em đợi đến một ngày làm vợ anh và làm mẹ những đứa con của chính mình mang nặng đẻ đau….đó là món quà đầu tiên mà em muốn nhận được từ anh. Chứ không phải những thứ xa hoa những vật chất giá trị thì dù đeo trên tay một chiếc nhẫn kim cương đắt giá mà người em không yêu thì cũng trở nên vô nghĩa, chỉ cần đến với anh yêu anh ở bên anh thì dù là một chiếc nhẫn làm cỏ em cũng thấy nó thật đắt giá. Với em cái đó mới chính là hạnh phúc là yêu thương thật sự ………….!