Đôi khi, tôi thấy mình lạc lõng. Giữa phố xá ồn ào, tấp nập. Giữa đám đông vui vẻ, huyên náo. Giữa niềm vui và nụ cười. Giữa lưng chừng mọi thứ… Người ta gọi đó là cô đơn.
***
Khi cảm thấy chỉ có một mình, tôi hay nghe nhạc. Những bài hát quen thuộc với giai điệu nhẹ nhàng luôn khiến tâm trạng tôi phấn chấn hơn. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Đôi khi nó chỉ càng làm tâm trạng tôi thêm tồi tệ hơn.
Tại sao người ta lại cô đơn? Tôi không trả lời được. Tôi vẫn nhớ như in một câu được chép trong cuốn lưu bút học trò của tôi “Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm. Chỉ đến ở những chỗ không người. Giờ lớn lên mới biết, cô đơn vẫn ở chung quanh ta ngay cả khi ta không ngờ tới”. Vì rõ ràng, ngay cả khi có những người thân yêu bên cạnh. Ngay cả khi chúng ta được mọi người yêu thương thì vẫn có một khoảnh khắc nào đó ta thấy mình giống như một nốt nhạc lạc điệu giữa bản nhạc tiết tấu sôi động. Bạn thân của tôi từng nói với tôi rằng: “Những người yêu văn chương vẫn thường cảm thấy như vậy”. Tôi thì không chắc về điều ấy. Tôi cho rằng, bất cứ ai có tâm hồn đa sầu, đa cảm như tôi đều thường thấy mình cô đơn.
Tôi vẫn hay ngân nga câu hát:
“Thành phố bé thế thôi
Mà tìm hoài chẳng được
Tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa chốn đông người
Thành phố bé đến thế thôi
Mà tìm hoài không thấy
Chút ấm áp, chút yêu thương riêng mình”
Có lẽ nỗi cô đơn của tôi xuất phát từ tình yêu. Vì bấy lâu nay tìm kiếm một chút ấm áp, chút yêu thương riêng mình mà chẳng được. Tại sao người ta có thể hạnh phúc trong tình yêu còn tôi thì lại chưa có may mắn ấy. Tôi cũng từng yêu một người. Cũng từng tin rằng chỉ cần tình yêu chân thành sẽ mang lại hạnh phúc. Thế nhưng tôi đã quá ngây thơ khi đặt niềm tin vào tình yêu. Ai dám chắc rằng người yêu bạn sẽ không bao giờ phản bội lại niềm tin của bạn. Khi tôi nhận ra điều ấy cũng là lúc trái tim tôi tổn thương sâu sắc nhất. Suốt một thời gian dài tôi thấy mất niềm tin và không dám yêu thương ai. Tôi chìm đắm trong nỗi cô đơn của riêng mình. Mọi người vẫn thấy tôi cười nói nhưng mấy ai thấy nước mắt của tôi.
Đó là lý do vì sao tôi luôn cảm thấy mình cô đơn. Nỗi cô đơn không giải tỏa cùng ai nên cứ chất chồng mãi. Nó như gánh nặng đè nén trong tôi.
Nhiều người hỏi tôi vì sao chưa yêu ai? Có phải vì đã quá kén chọn một chàng trai hoàn hảo? Tôi chỉ trả lời hai từ “duyên số”. Tôi luôn biết mình ở đâu thế nên tôi không chọn một chàng trai xuất sắc. Người hoàn hảo thì nên dành cho người hoàn hảo. Chính bản thân mình còn nhiều khiếm khuyết, tại sao không chấp nhận khiếm khuyết của người khác? Chỉ có điều vì tôi cô đơn lâu quá rồi nên có lẽ quen với nó. Quen với việc tự mình làm mọi thứ không cần nhõng nhẽo, đòi hỏi mọi thứ. Quen với việc khi đông đến mặc thêm áo ấm, quàng thêm khăn ấm, đi găng tay ấm…không cần bàn tay khác, bờ vai khác sưởi ấm cho mình. Tôi tự biến mình thành một kẻ yêu cô đơn tới khi chính mình cũng chẳng nhận ra bản thân mình.
Nhiều lần, tôi cố vùng vẫy thoát khỏi nó. Cô đơn ở tuổi nào cũng có thể gặp phải. Nhưng tuổi thanh xuân không có được hai lần. Biết làm gì khi thấy cô đơn trong những tháng ngày tuổi trẻ???
Dường như tôi đã tìm được câu trả lời cho riêng mình. Đó là đừng lãng phí tuổi thanh xuân của mình. Hãy đi tìm một mảnh trời riêng của mình. Hãy nắm lấy hạnh phúc của chính mình. Có bao mảnh đời bất hạnh hơn tôi ngoài xã hội. Họ đang từng chút một gây dựng hạnh phúc cho mình. Thay vì ủ rũ trong cô đơn, hãy đứng lên đi yêu thương để hạnh phúc tự tìm tới mình. Hãy mang tới nụ cười cho người khác. Vì tôi biết khi họ vui chính tôi cũng thấy hạnh phúc. Và tôi chỉ muốn nói rằng ” Hãy yêu cô đơn theo cách của bạn. Nhưng đừng lãng phí tuổi thanh xuân của mình. Xòe tay ra ta trao nhau yêu thương”.