Em thừa nhận rằng rất thích anh. Thích không giấu diếm. Mà thích ai, thì em sẽ cố giữ. Cuộc đời ngắn ngủi, em đâu có thể gặp được nhiều người mình cảm thấy rất rất thích đâu cơ chứ?
***
Em không còn là chính mình nữa rồi. Em từng rất tỉnh táo, lý trí, có khi còn cực đoan. Em quen được chiều chuộng, được quan tâm, được kiêu ngạo là chính mình. Em ghét sự lừa dối, sợ bị phản bội, không muốn cô đơn nhưng cũng chẳng muốn là con ngốc. Em tự tin mình xứng đáng có được một người bên cạnh, thật yêu thương và sẵn sàng vì em. Và em cũng có thể làm tất cả, vì người ấy.
Anh có phải là một người như thế không? Vì anh là người mà em thật sự muốn dành tình cảm. Rất nghiêm túc.
“Em cứ thích anh, nhưng đừng yêu anh nhé!”
Mặc kệ em.
“Em cũng đừng thích anh nhiều quá”
Cảm xúc là của em.
Cay cay. Hẫng hụt. Có cái gì đang cợt nhả chính trái tim em. Nụ cười của em là giả dối đấy, cái vô tư của em cũng không thật, chỉ cái nhói đau trong em… là nó, là nó..
Em nhói vì cái gì? Vì cái gì hả a?
Chẳng biết tự lúc nào, em đã biết nhớ anh, nhiều nhiều lắm…..
Gương mặt của anh, đỗi quen thuộc thân thương quá chừng mất rồi…
Lời nói của anh, khiến em vui và muốn cười nhiều quá rồi…
Bàn tay anh, ấm áp vừa vặn bàn tay em quá rồi…
Ngồi sau anh, em thấy hạnh phúc lắm rồi…
Và… cái hôn môi đầu tiên… là rất thật đúng không?
Anh nói anh thích em. Nhưng không phải anh yêu em. Anh muốn em thực tế một chút, đừng dành tình cảm quá nhiều cho anh, anh không muốn em bị tổn thương. Có thể anh muốn tốt cho em, nhưng đừng vô tình làm em phải lo sợ như thế. Vì dù không muốn, thì em vẫn đang càng ngày càng thích anh. Nếu tình cảm của em như một đứa trẻ biết nghe lời, hoặc giả nó hoàn toàn yếu đuối trước lý trí. Thế thì thật mừng. Chậm lại! Thay đổi! Kết thúc! Vậy là ổn mà. Nhưng… em không ngăn được. Lời anh nói lại càng như nhát cứa, vừa xót, vừa đau. Em không hiểu nữa.
Tình cảm phức tạp vậy sao? Chỉ là anh thích em, em cũng vậy, thế không được ư?
Em nghĩ điều này rồi. Anh là một thế giới khác với em. Thật sự, rất mơ hồ, mơ hồ, rất chông chênh cho một mối tình cảm. Anh và em cũng giống nhau lắm, càng như vậy càng khó thành đôi. Cả thèm chóng chán, kiêu hãnh làm cao, nhường nhịn có trong từ điển của chúng ta không? Nhưng em đã không quan tâm. Vì em thích anh. Và em sẽ cố gắng nuôi dưỡng tình cảm ấy. Em có thể mà.
Nhưng em chỉ có thể cố gắng khi có một chút niềm tin. Người ta chỉ có thể muốn cố gắng khi có một chút hy vọng. Anh thật sự là ích kỉ mà, rất hèn nhát nữa. Nói thích em nhưng không dám thích nhiều hơn. “Thích” có như rượu không? Say men, lắc lư và đo được liều lượng hả anh? Sao anh có thể chỉ cho phép mình thích em từng này thôi, cũng như bắt e chỉ được thích anh từng đó vậy…???
Anh rất lý trí và tỉnh táo nữa. Đôi khi e nghĩ, tỉnh táo quá có phải là yêu không? Người ta có thể mạnh mẽ cho một hoàn cảnh, thẳng thắn cho một lời nói, và kiên quyết cho một lựa chọn. Vì đó là cái đầu, là lý trí. Còn xúc cảm, bản thân nó đã là cái gì thật yếu đuối của trái tim. Nó khó hiểu, không quy luật, dễ thay đổi lên xuống, nhưng chỉ nó mới làm người ta lắc lư, lắc lư thôi anh. Quá đủ mệt mỏi vì bao áp lực, bao sự lựa chọn cần tới lý trí rồi, chỉ mong tình cảm mãi là cái gì luôn làm người ta say mê như thế.
Thật thú vị, vì cuộc sống đã sắp đặt cả rồi. Vậy mà a lại muốn chúng ta quá tỉnh táo cho một thứ tình cảm mới gây men? Muốn dè chừng? Cảm giác, anh muốn nhớ thì sẽ nhớ. Anh muốn yêu sẽ yêu. Anh muốn thích em bao nhiêu, sẽ thích em được từng đó. Thật ngưỡng mộ quá, với tình cảm, em không làm được như thế. Anh không quan tâm em quá nhiều để e không nặng lòng với anh. Thật lòng anh đang muốn tốt cho em, hay lo sợ một ngày phải có trách nhiệm với em? Vậy nên, không bao giờ nói về tương lai, không bao giờ hứa hẹn hay thề thốt đúng không?
Em cũng không thích hứa. Yêu nhau vậy thôi là đủ, nói yêu thôi chứ đừng nói yêu mãi mãi. Nhưng cho em một chút niềm tin, dù nó có thể vỡ vụn cũng được. Em muốn có nó, để an ủi tinh thần em, để em gặm nhấm những ngày xa anh sắp tới… Phải, những ngày sắp tới, thật dài và khủng khiếp đấy!
Mặc kệ em, và cũng hãy an tâm về em nhé.
Hãy để tình cảm của em sống thật sự.
Anh cứ thích em như thế nào anh muốn, hạn chế nó ở mức độ bao nhiêu mà a cần.
Em tự tin, anh thích em thật sự, chứ không phải tìm đến em để vơi đi nỗi cô đơn.
Và anh quan tâm em, theo kiểu muốn tốt cho em nhiều hơn.
Em sẽ không nghĩ nữa, chỉ mong rằng mọi cố gắng của em sẽ không phải là vô ích.
Em có thể, em chịu đựng được, chờ đợi được, mòn mỏi được, kiên nhẫn được, vui vẻ được, nghĩ thoáng được. Chỉ cần, nó là sự chờ đợi có hậu cho em.
Nếu xa em rồi và không còn tình cảm với em nữa, hãy nói cho em biết nhé! Anh hãy an tâm vì em, vì em không phải là người chạy theo cầu xin tình cảm, em cũng không là đứa đáng ghét níu kéo mãi anh đâu. Cũng không khiến anh quá bận tâm để cảm thấy có lỗi hay không thoải mái. Tình cảm mà, không ai nói trước được điều gì đúng không? Vậy thì, em cũng sẽ mỉm cười, và tiếp tục vui vẻ được, kể cả khi anh không còn bên cạnh em nữa. An tâm rồi, vậy thì không cần rào trước với em như những ngày gần đây. Không cần bắt em phải thực tế và giữ lại đường lui cho mình. Cảm xúc là của em, hãy để em tự chịu trách nhiệm cho nó, a không cần và cũng không có quyền chịu trách nhiệm!
Em hiểu rồi, cứ thế này thôi và đó là hạnh phúc!
Hãy gọi tên em thật dịu dàng nhé. Hãy nắm chặt tay em nếu muốn em mãi ở bên. Hãy ôm em thật chặt để cảm thấy bình yên. Và hãy nói nếu nhớ em…
Như này thôi, hãy là gió mát, là hồ phẳng lặng. Là cơn mưa bất chợt và cái ấm áp nép sâu vào lòng anh. Là cái tựa đầu vờ vô tình khi em thấy mệt. Là những trêu chọc và vô tư. Cho những nụ cười, cho những rung động, và cho cả những mê man… Một miền kí ức, thật đẹp cho một tình yêu.
Em không biết nữa, nhưng em muốn mình can đảm. “Can đảm yêu, chấp nhận chia tay”. A cứ tỉnh táo như anh muốn, còn em, sẽ hết lòng nếu tình cảm chỉ cho em là nên thế! Có lẽ em đã đúng, ít nhất là thật lòng với tình cảm của mình.
Một chút gì đó được viết ra. Lộn xộn và ngổn ngang như chính những suy nghĩ thôi thúc vậy. Em nhớ anh…..
Trời có yêu mưa không nhỉ? Ngày mai trời xa mưa đi một ngày nhé! Hẹn hò.
Lại một ngày…
Không một tin nhắn…
Không lời hỏi thăm…
Không hẹn hò…
Băn khoăn, chắc là anh bận. Anh vốn bận mà. Không sao đâu. Tự trấn an bản thân mình, em nhắn tin cho anh. Quan tâm một chút, đùa vui một chút, và em tưởng tượng ra anh sẽ bật cười thế nào khi nhận được tin nhắn của em. Nụ cười mê đắm ấy, sao em nhớ nó đến thế… Được nhìn thấy nó ngay lúc này, ngay tại đây, vậy thì thích nhỉ?!
-“Anh đang bận”.
-“Ồ, em hiểu rồi ạ”.
Lặng lẽ, không một tin nhắn nào nữa. Tự nhiên hụt hẫng, em có cảm giác còn lý do gì đó, lớn hơn lý do anh bận thì phải. Em đang thấy anh xa em dần. Không được, em không được suy nghĩ nhiều như thế. Chỉ là bận thôi, mình không nên làm phiền anh lúc này, nhõng nhẽo lúc này. Anh còn nhiều việc phải làm hơn là chỉ nói chuyện và đi chơi với em. Được rồi, em nhường anh đấy, nhưng không được quá lâu đâu anh nhé…
Từ bao giờ em như thế nhỉ? Em không quá kiêu ngạo nữa, em không dễ nổi cáu nữa, em không tự ái cao nữa. Em suy nghĩ nhiều hơn, để tin tưởng và yêu thương hơn. Em không phải chỉ biết đón nhận quan tâm từ anh, và chỉ biết giận hờn khi thiếu những quan tâm ấy. Em cố hiểu nhiều hơn, nhường nhịn hơn, chủ động quan tâm cho anh hơn. Tuổi mười chín và em lần đầu biết yêu. Lần đầu rung động mạnh mẽ, lần đầu muốn quan tâm và chăm sóc cho một người. Cảm giác yêu anh, thật sự là rất tuyệt…
Nhưng, em cũng đang đợi chờ nhiều hơn.
Hi vọng.
Mỉm cười.
Trấn tĩnh.
Em cố tỏ ra mình không quan tâm, chỉ là điều bình thường thôi mà.
Đợi chờ cái nick quen thuộc ấy sáng, đợi chờ tin nhắn yêu thương từ số điện thoại quen thuộc ấy, đợi chờ cái nắm tay ấm áp ấy, đợi chờ cái siết chặt đầy nhớ nhung ấy. Hình như với em lúc này, điều đó càng khó. Anh khó hiểu quá. Với những người đang yêu, liệu em có đang ngốc quá không anh? Sao bây giờ, chỉ nhìn mặt anh thôi cũng khó khăn vậy???
Lo lắng.
Gượng cười.
Thất vọng.
-“Cô bé ngốc nghếch, ăn nhiều cơm vào nhé! Buổi tối đi chơi cho vui vẻ.”
Anh! Từ bao giờ anh cứ né tránh và xa em như thế. Có cái gì nghẹn nấc, làm em không chịu được. Thật sự là em không chịu được.
-“Em rất nhớ anh”. Ngắn gọn, chỉ có thế.
-“Anh đã nói là không được nhớ anh cơ mà. Anh chỉ là một cơn gió thổi qua…”
Thật sự ư? Anh chỉ là cơn gió thôi sao? Gió! Em đã chấp nhận. Yêu anh mà không hứa không thề, không mơ mộng tương lai. Anh không muốn em buồn lòng, nên không được yêu anh quá, cũng không được nhớ anh quá. Hiện tại, chỉ yêu thế này thôi là hạnh phúc lắm rồi. Chúng ta yêu nhau, nên không muốn gây đau khổ cho nhau. Cứ yêu thôi và đừng suy nghĩ. Dù chỉ là một phút cho thề thốt tương lai. Nhát cứa, hằn sâu, em sẽ đau lắm. Vậy nên nhận lời anh, em cũng nhận lời luôn tình yêu cứ giản đơn và say mê như thế. Không chất vấn nhiều, không phán xét nhiều.
Và rồi, tình yêu ấy cũng ra đi, lặng lẽ và giản đơn y như nó đến ư?
-“Anh muốn chia tay”
-“Tại sao anh?”
Người ta thường đặt câu hỏi tại sao vì không muốn chấp nhận thực tế. Nhưng rồi những câu trả lời lại càng làm người ta không thể chấp nhận thực tế. Thật luẩn quẩn. Đôi khi, cần hơn những câu trả lời câm lặng.
-“Em là một người tốt. Thời gian qua, em đã cho anh niềm vui và những nỗi nhớ, hạnh phúc và những yêu thương. Anh may mắn khi có người dành tình cảm cho anh như vậy. Cảm ơn em tất cả. Nhưng… anh còn nhiều việc phải làm, và đi xa rồi, anh không muốn có người phải chờ đợi anh. Người tổn thương chính là người con gái. Anh không muốn em buồn, tình cảm càng đậm sâu càng làm em đau khổ. Hãy tin rằng tình cảm của anh là thật. Lạc quan lên em nhé, vì hạnh phúc sẽ chờ đợi em ở phía sau…”
Em đã can đảm yêu rồi, vậy thì cũng phải can đảm chia tay thôi…
Em cũng chỉ làm được đến vậy thôi, em yêu anh nhưng vẫn là chính mình chứ. Em sẽ không níu kéo anh đâu.
Thậm chí…
Anh đi đi, và chúc anh luôn vui vẻ..
Anh sắp đi rồi, tự nhủ lòng mình. Khoảng cách quá xa, mày sẽ không chịu được đâu, đừng cứng đầu. Anh đang nghĩ cho mày. Vì thế, mày phải cười mà quên đi. Quên đi. Mối tình đầu dang dở. Giản đơn, tự nhiên, sôi nổi và say mê.
Không quá áp lực.
Không nhiều trách nhiệm.
Không bó buộc.
Không ràng buộc.
Chia tay anh. Em không giận, không trách, không tiếc nuối. Dù rằng tình yêu ấy đang làm em đau, nhưng ít nhất, đó là lần đầu tiên em hết lòng và cố gắng để yêu thương một người. Đã dám tin yêu và không ngừng yêu thương…
Không muốn là cái gì khiến anh phải suy nghĩ. Không muốn tra tấn anh bằng nước mắt. Không muốn níu kéo để anh thấy có lỗi. Không muốn anh dằn vặt, vì em.
Vậy thì đi đi, nhẹ nhàng như khi gió đến. Em sẽ ổn mà…
Mình em thôi, với những cơn mưa. Viết cho em, viết cho chính mình…
Mưa lại về, gió đã đi…
Chưa được một ngày đâu, thế mà mọi thứ với em thật khó khăn quá. Cứ như thần may mắn của em đi chơi đâu rồi không biết.
Anh vẫn ăn uống đầy đủ và giữ gìn sức khỏe đấy chứ? Ah mới là một ngày thôi, có gì đáng nhắc nhở đâu. Chỉ là.. sao em thấy lâu vậy nhỉ? E cảm tưởng mình đã không còn anh bên cạnh lâu lắm rồi, hóa ra… nó vẫn còn mới đây thôi. Vụt nhanh quá, chóng vánh quá….
Mưa đây, gió đây, màn đêm buông xuống. Tất cả thêm cào sâu thêm cay xót, miền kỷ niệm bỗng là cái nhói đau…. Em chỉ làm thế này được thôi, mang đến cho anh chút hương chút nắng. Và e cũng chỉ đón nhận anh như một cơn gió thổi nhẹ qua em. Hoa ôm gió vào lòng, và đã đến lúc phải ngậm nhả rồi. Gió mang chút hương đi rồi anh!
Một giấc ngủ dài. Say. Và rồi…Em đang chờ đấy..
Xa xa, gần gần, dịu dàng và ấm thơm…
Mở mắt. Nắng thu ư? Có một thứ nắng lành dịu và yêu thương đến thế. Ngây ngô giây lát, nắng làm hoa nhỏ muốn cười tươi quá. Muốn mở to mắt để đón trọn cái tươi trong của nắng vàng. Muốn hít chặt để ôm trọn mùi thơm ấm. Muốn cười tươi cho đôi môi thắm hồng. Và muốn giang tay cho trái tim thổn thức, cho nỗi đau tan chảy… Nước mắt lau khô…
Nắng nhạt thôi, đừng sóng sánh đam mê và hấp dẫn!
Nắng khẽ thôi, đủ cho hoa nhỏ tươi tắn thôi buồn!
Sống trọn những ngày mưa.. không anh, không gió, yếu mềm và đơn độc quá. Khi miền ký ức ùa về, hoa không biết làm gì. Hương hoa đã bay đi, cô đơn một thân gầy, một nỗi nhớ, một niềm đau. Khi hy vọng vĩnh viễn không còn, khi mong chờ chỉ còn là vô vọng. Gió đã mãi đi, đi xa.. Không tiếc nuối cũng không ngoảnh mặt, phải chăng là dằn lòng hay nhẫn tâm?
Ngay ở đây, có một nỗi nhớ không tên, một nỗi buồn không tuổi, một nỗi đau không chỉ là nước mắt… Tình yêu vỡ vụn, không cất nên lời. Băng giá. Tràn trề. Quặn thắt. Đơn côi.
Hoa vẫn là hoa, là chính mình, là không giấu diếm. Niềm vui đến, hoa rực rỡ khoe mình đón nắng. Mạnh mẽ và kiêu hãnh. Có những điều cần phải can đảm, phải dám chấp nhận, dám làm theo sự mách bảo của chính mình. Hoa đã làm thế. Tình cảm đến, bất chợt và mông lung quá. Gió đến, mạnh mẽ và bất ngờ quá. Lạ, mới, nhiều xúc cảm. “Em đã thích anh mất rồi”. Muốn một lần được ôm trọn cơn gió, mù quáng thôi nhưng tất cả là chân thật, là nghiêm túc.
Giấu tình cảm trong ấm áp, em gửi vào lòng anh những yêu thương. Yêu thương đong đầy, em càng hạnh phúc. Chắt chiu, góp nhặt, em để dành những bâng khuâng. Thỏa mãn lòng em mỗi khi cồn cào, mỗi khi xa, mỗi khi nhớ, mỗi khi yêu thương trỗi dậy. Mỗi khi nhớ anh, nhiều lắm…
Em chưa từng biết đến nỗi niềm này, cảm xúc này. Gió ơi, chỉ là món quà thôi sao? Mong manh thế, lạnh lùng thế. Hoa nhỏ đã biết cười, biết khóc, biết yêu thương đủ đầy để quan tâm cho một người. Hoa biết vô tư vừa đủ để làm ai đó thấy nhẹ nhõm và bình yên. Biết lắng nghe để chia sẻ, biết giận hờn cho những vu vơ. Biết chín chắn để bận tâm suy nghĩ. Em đã sống trong muôn trạng những niềm vui, nhưng niềm vui anh mang đến thật sự là những gì rung động. Em muốn sống, muốn yêu, muốn yêu và muốn sống. Muốn vun đắp, muốn nuôi nấng, từng phút từng giây!
Món quà chỉ mang đến cho em niềm vui một chút, quan tâm một chút, nhớ nhung bao nhiêu và hạnh phúc ít nhiều. Cho em những cung bậc cảm xúc, say đắm và miên man. Nhưng nó sẽ là niềm đau khổ nếu em giữ nó quá lâu. Bướng bỉnh, em chấp nhận, em không quan tâm. “Anh muốn chia tay”, có lẽ anh cũng bướng bỉnh, anh muốn nghĩ cho em, anh vẫn còn thương em… Gió bay đi, tan hòa trong mưa trong bão, trái tim em cũng vỡ vụn, quặn thắt. Nhớ anh mỗi ngày, yêu anh từng phút giây, xa xa cách cách, thật nặng nề nỗi đớn đau.
Tình yêu bao nhiêu là đủ, thế nào là đúng là sai? Không biết làm sao mới phải, thế nào mới hết đau? Lao đầu vào bất cứ thứ gì, để nước mắt không còn hành hạ tâm trí nữa. Em ngậm vào cô đơn, để tiếng nấc không thành lời, để mắt cay lệ không tuôn chua xót. Thế mới chờ nắng nhẹ, tan loãng nỗi đau niềm nhớ…
Em quay lại những kí ức ấy. Mưa vẫn rơi không chút ngượng ngùng, hồ vẫn lặng bình yên mãi thế. Gió mát, hoa thơm. Đôi lá nhỏ rớt xuống chân em, bật khóc. Mọi thứ vẫn vậy, chỉ có đôi mắt gợn chút ưu phiền, chỉ có nỗi nhớ trở thành vô vọng, chỉ có nụ cười biến thành nhạt thếch. Cổ đắng, ứ nghẹn. Đó là nỗi niềm của nhớ anh mà không được yêu anh ư?
Đừng mưa nữa, nắng lên thôi. Nắng cho hoa chút hương thơm mới, cho hoa chút hồng hào. Còn lại mình em. Gom nhặt những kỷ niệm, những ưu tư. Và cũng chỉ còn một mình em, lặng lẽ một niềm vui, lặng lẽ một tình yêu chết lặng câm lời…
Đi đi gió. Đừng ngoảnh mặt. Vì sợ sẽ không ngừng nhớ, không ngừng mong, không ngừng khóc…