Thuở còn yêu nhau vào những buổi chiều thu trời trong xanh không một gợn mây ấy, em tựa vào vai anh ngây ngô hỏi:
– Vĩnh viễn có xa không hả anh?
– Vĩnh viễn vô tận em ạ, vì anh yêu em vĩnh viễn chẳng có gì thay đổi được, anh sẽ luôn mãi bên em…
Anh có nhìn thấy nụ cười trên môi em như cánh hoa ti-gôn hồng mang hạnh phúc trao tay, nhưng sao dường như cơn gió thoảng đến rồi thoảng đi chẳng chút vương vấn, lưu luyến…
***
Anh à! Anh có hiểu không?
Ngày em ngược dòng hối hả chạy đến sân bay tấp nập dòng người, ngơ ngác dõi mắt kiếm tìm bóng hình quen thuộc trong bể người bon chen ấy rồi hớn hở biết bao khi nhìn thấy đôi tay thân yêu vẫy vẫy gọi em. Em đã khóc anh à, em sợ mình không được gặp anh.
Anh đã gieo giắt vào tâm hồn em một niềm tin mãnh liệt khi hơi thở ấm áp của anh phả vào tai em nhẹ nhàng: “Anh sẽ trở về”.
Đã không biết bao nhiêu ngày trôi qua, anh lấp những trống vắng nơi trái tim yếu ớt của em bằng những tin nhắn, những cuộc điện thoại quốc tế hay vài tin chat off -fine trên facebook. Những chỉ chút ít ấy thôi cũng đủ để em bám lấy, níu giữ cho cuộc tình năm năm mơ mộng của chúng ta.
Những đêm dài trống vắng, em thả mình trôi, trôi mãi về một phương hướng xa mờ vô định, nơi con thuyền xa mãi-con thuyền chất chứa những nỗi niềm yêu thương, nhớ nhung, hờn giỗi. . . Nhưng em sợ sẽ đến lúc nó không chịu được mà vỡ òa mất thôi.
Em đang bị giữ chân trong đống bùn lầy cảm xúc ấy.
Những buổi chiều lạnh lẽo, gió thổi nhẹ, em ngồi trong quán café quen thuộc nhìn qua khung cửa sổ nhỏ, giọt mưa vội vã rơi. Nhẹ nhàng và lặng lẽ. Những lúc ấy em đã rất cô đơn anh à.
Em nhấm nháp vị đắng chát của tách cà phê đen không đường trên đầu lưỡi. Em đã chẳng trôi trong ly café đá lạnh nhạt mà đọng lại những nỗi buồn của những tháng ngày dài lê thê chờ đợi vị ngọt thấm dần trong cổ họng. Là chính em đã chọn cho mình như vậy, chính em. . .
Anh có cảm nhận được chăng. . . . Ngày em thắt chặt con tim khi nhìn anh cười nói vui vẻ với một người con gái lạ mặt giữa dòng người xô bồ của Sài Gòn. Em tự hỏi có phải Sài Gòn quá nhỏ bé để em nhìn thấy anh như thế này hay Sài Gòn không đủ lớn để che dấu sự dối trá của anh không. Anh ơi, sao anh có thể độc ác với em như vậy?Anh làm ơn hãy dối em nữa đi anh, hãy nói rằng anh vẫn còn yêu em anh nhé, nói rằng anh và cô ta chỉ là bạn bè thôi, nói rằng anh muốn tạo bất ngờ nên không báo tin anh về. . . . Làm ơn mà, anh ơi. . .
Em như một con rối ngơ ngẩn bị mọi cử động, ánh nhìn của anh làm chủ.
Anh ở trước mặt em đó thôi , gần nhưng xa vạn dặm. Em muốn chạy về phía anh nhưng con tim em thổn thức, hèn nhát, em không đủ can đảm để chạy về phía anh. Em vẫn chẳng muốn đối diện với sự thật này dù nó đang hiện rành rành trước mắt em mà chẳng có gì để chối cãi nữa rồi.
Vâng, anh đã chẳng lừa dối em anh nhỉ. Đúng là anh đã trở về nhưng không phải trở về bên em mà trở về trong vòng tay yêu thương của người con gái khác.
Thôi thì em sẽ quên, quên đi ngày đầu hẹn hò với cái nắm tay bẽn lẽn, nụ hôn phớt nhẹ khóe môi chào tạm biệt. Em sẽ quên những lời mật ngọt anh rót vào tai mà em lỡ tin tưởng . Em sẽ quên đi mối tình đầu đắng chát này anh à, em sẽ cất tất cả vào nơi sâu thẳm nhất góc con tim, vào ngăn chứa gọi là kí ức để em sẽ chẳng bao giờ em phải sờ tới nữa, để em chẳng lúc nào để đau nữa.
Anh biết không?Ngày anh xa em cũng là ngày anh lấy đi một góc nhỏ, rất nhỏ nơi tim em, nhưng dù nhỏ thì con tim em chẳng còn trọn vẹn nữa anh à. Em đã bị say trong hơi men tình yêu chóng vánh mà anh mang đến và giờ em phải gồng mình thoát khỏi nó. Và điều đó chẳng hề dễ dàng gì. Em chẳng thể thờ ơ nhìn anh bên người ấy mà vui vẻ cho qua như người đời hay nói là hạnh phúc của anh chính là hạnh phúc nơi em. Sao mà như vậy được vì hạnh phúc của em là có anh bên cạnh chia vui sẻ buồn hay nắm tay anh đi dạo những lúc vu vơ.
Em cố quay người bước đi, ngược về phía anh. Em đã bỏ lại phía sau lưng một tình yêu, một nỗi hận, niềm vui và cả những giọt nước mắt. Em sẽ đổi sim, bỏ facebook, chuyển nhà. . . để cắt đứt hoàn toàn với anh. Đừng nghĩ rằng anh quan trọng đến mức em phải làm mọi thứ như vậy mà là anh không đáng để em có một mối liên can gì tới anh , anh không xứng đáng với tất cả tình yêu mà em dành cho. Em đã hết nước mắt để khóc và cũng đã hết đau thương để hận thù nữa rồi.
Anh hãy cứ thanh thản sống tốt anh nhé, đừng ân hận hay lưu luyến làm gì cũng đừng xin lỗi vì trái tim anh không gọi tên em. Yêu anh là sự lựa chọn của riêng em, dẫu biết rằng đó là đau khổ. Và anh vẫn dạy em được một điều: ‘ Vĩnh viễn là vô tận’. Nhưng không phải vì anh yêu em mãi mãi mà là vì nó không tồn tại, nó xa vời tựa chân trời, ta có thể thấy nó, ta với tay chạy hoài theo những tiếng gọi không tên rồi thức tỉnh nhận ra chẳng bao giờ có thể chạm vào nó được. Vĩnh viễn là vô tận.
Và phải chăng chỉ có kẻ ngốc mới tin vào một tình yêu vĩnh viễn ?