Em đã cố để gặp anh nhiều nhất có thể trước khi việc đó trở nên khó khăn, với những lần hẹn hò đưa đón nhau thưa dần thưa dần.
***
Mình yêu nhau đã hơn một năm rồi a nhỉ? Em vẫn nhớ như in cái ngày anh nói lời yêu em đấy, trông anh rất ngố, thái độ thì thẹn thùng. Anh phải đợi em giả bộ nổi nóng lên mới bạo dạn ngỏ lời với em. Lúc đó em không tài nào hiểu được sao mà anh nhát đến thế, dù anh đã từng yêu trước đó rồi.
Và rồi thấm thoát một năm đi qua, đó không phải là khoảng thời gian quá dài cho một tình yêu. Nhưng nó đủ để em nhận ra em yêu anh nhiều như thế nào, và biết được mình chân thành với anh ra sao. Trong suốt khoảng thời gian ấy, chúng mình chia sẻ cùng nhau biết bao điều, kể cả những thứ được gọi là bí mật của riêng anh và em cũng được hé lộ. Từ đây em cảm thấy thoải mái hơn khi ở gần anh, anh không bao phán xét quá khứ của em, anh tôn trọng em và hơn nữa là anh chịu được tính tình nắng mưa thất thường của em.
Và trong một năm ấy em vẫn còn được ở gần anh, gặp được anh trong quỹ thời gian hạn hẹp của mình. Em đã cố để gặp anh nhiều nhất có thể trước khi việc đó trở nên khó khăn, với những lần hẹn hò đưa đón nhau thưa dần thưa dần.
Ban đầu em chỉ thoáng buồn vì không thể gặp anh thường xuyên nữa, sau đó lại chuyển sang trạng thái buồn vô hạn khi những ngày cô đơn cứ kéo dài lê thê. Em bắt đầu hay giận dỗi vu vơ, nhạy cảm với mọi chuyện, dễ gắt gỏng với anh chỉ vì một điều nhỏ nhặt. Thật lòng em không muốn như vậy chút nào, vì em biết nếu mình cứ như vậy hoài sẽ làm anh mệt mỏi mà thôi. Nhưng em vẫn không thể nào kiềm nén cảm xúc được.
Em thừa biết công việc của anh rất bận rộn, không phải cứ muốn nghỉ là được. Đôi lúc anh phải đi tiếp khách vào những đêm tối muộn mà em lại không hề thích chuyện đó chút nào. Nhưng dù muốn hay không thì em vẫn phải chấp nhận. Đôi lúc em chỉ biết ngồi buồn rồi khóc mà thôi, máy tính vẫn bật sáng để chờ cuộc gọi từ anh nhưng rồi chẳng có gì cả. Em biết yêu xa là khổ là nhiều vấn đề không tên khác nảy sinh.
Dù là vậy em vẫn không bận tâm, em tin mình sẽ vượt qua tất cả phải không anh? Em luôn tự nhủ rằng hãy thông cảm cho anh, đừng ghen tuông, đừng hờn giận vẩn vơ mà tội anh. Những gì anh đang làm bây giờ cũng chỉ dành cho tương lai chúng mình mà thôi. Rõ ràng tự an ủi mình là thế nhưng trong lòng thấy rất buồn, yếu đuối kinh khủng, chỉ biết khóc khóc và khóc. Nghĩ lại ngày đầu yêu anh, em có như vậy bao giờ đâu, em thoải mái, tự tin ở anh, mạnh mẽ lắm chứ. Sao hiện tại lại đa sầu, đa cảm quá vậy? Thậm chí có cả đa nghi nữa!
Em ghét để bản thân mình như vậy lắm, nhưng cố đến mấy rồi đâu lại về đó. Điều em có thể làm tốt nhất là giả bờ mình thật ổn, cười thật tươi để anh thoải mái, nhưng dù có giả vờ thì anh vẫn biết em đang buồn. Biết làm sao đây anh, em con gái mà chỉ có thể mạnh mẽ được bấy nhiều thôi. Và khi mà cảm xúc và lý trí trái ngược nhau e thấy mệt kinh khủng. Em rất muốn tâm sự với anh cảm xúc hiện tại của em nhưng lại sợ làm anh thêm lo nên đành im.
Anh à, em nên làm gì bây giờ nhỉ? Nói ra cho anh biết hay tiếp tục diễn như em bình thường? Thật sự với em khó quá anh à!