Có lúc em thầm nghĩ giá như anh ngoại tình, ít ra em còn được ghen với người thật, đằng này thứ anh say mê lại là bóng đá, chả nhẽ em lại tức với một quả bóng. Càng nghĩ càng thấy ấm ức trong lòng.
***
Điện thoại rung, tin nhắn từ chồng yêu : “Hai mẹ con ăn cơm trước nhé, anh có việc bận chút”. Em thở dài, ngao ngán cất điện thoại đi. Con bé hồn nhiên hỏi : ” Ba lại tụ tập với mấy chú xem bóng đá hả mẹ”. Em chỉ biết cười trừ rồi xoa đầu nó : ” Ba bận, mẹ con mình ăn cơm trước nha”.
Có lúc em thầm nghĩ giá như anh ngoại tình, ít ra em còn được ghen với người thật, đằng này thứ anh say mê lại là bóng đá, chả nhẽ em lại tức với một quả bóng. Càng nghĩ càng thấy ấm ức trong lòng.
Cả ngày đi làm về mệt, rồi giặt giũ, cơm nước cho gia đình đã khiến em thật sự mệt mỏi. Buổi tối, đặt lưng lên giường chỉ muốn ôm anh ngủ thật thoải mái sau một ngày vất vả của em. Nhưng anh dường như không quan tâm em nghĩ gì. Anh thức muộn, xung quanh là vỏ bia, tàn thuốc lá. Mà cũng không biết anh tập hút thuốc từ bao giờ, ngày trước anh đâu có vậy. Em chỉ lặng lẽ quay mặt vào tường ôm gối ngủ, thỉnh thoảng giật mình vì tiếng hô “Vào” của anh. Em mất ngủ, con bé cũng giật mình khóc toáng lên. Em lại phải dậy, sang giường con vỗ về rồi mệt quá, ngủ bên phòng nó lúc nào không hay.
Bữa ăn sáng, anh quên việc vợ chồng mình giao hẹn rằng phải ôm nhau một cái, còn em nhớ lắm chứ. Câu quen thuộc của anh giờ là : ” Hôm qua Đức thắng em ạ” hay ” Ông trọng tài đội abc hôm qua thiên vị quá”. Em chỉ biết cúi gằm mặt suốt bữa ăn. Cả ngày bận rộn trong những con số hay quan tâm từ cữa ăn của mọi người, em đâu có biết mà có khi cũng chẳng muốn biết họ là ai. Thấy em không trả lời, anh lại nghĩ em coi thường anh rồi hậm hực mà bỏ đi làm.
Công việc hằng ngày của anh sau khi đi làm về là đón con gái của chúng ta, anh thuờng bảo thích cảm giác được ôm con trong tay. Giờ thì việc đó thay bằng những buổi cafe để tâm sự với bạn tối nay đội nào đá hay thậm chí cá cược một cách hăng say. Bỏ mặc hai mẹ con em ở nhà với mâm cơm nguội ngắt, con thì liên tục nhìn đồng hồ rồi hỏi : ” Mẹ ơi, bao giờ ba về?”.
32 ngày World Cup, chẳng nhẽ cuộc sống của vợ chồng mình lại tẻ nhạt, dần có khoảng cách vì nó. Em mong, anh lại vui vẻ, yêu thương mẹ con em như trước. Em lại thấy anh về nhà đúng giờ, hỏi han con việc học hành. Tối đến vợ chồng mình lại được ôm nhau ngủ. Em không biết ước muốn đó có phải xa vời không nữa, nhưng em sẽ đợi, chỉ là 32 ngày thôi mà……