xin lỗi! vì em đã quên!

(truyenngan.com.vn) Tôi vẫn ôm mối tình đầu dang dở khi tỉnh ngộ ra anh ấy đã có người yêu tới 2, 3 hay 4 lần…mỗi cuộc tình đi qua người đau khổ lại là những cô gái trẻ dại.

***

Không biết từ bao giờ tôi với anh trở nên xa lạ đến như thế. Lỗi là do tôi hay do anh, tôi cũng không biết nữa nhưng tôi vẫn nghĩ đó là duyên phận để lòng cảm thấy thoải mái hơn. Bạn tôi luôn lắng nghe những giọt nước mắt của tôi rơi trong đêm, biết bao ngày tháng qua, nếu như vết thương đó là một thanh kim loại thì nó đã bị hoen rỉ bởi những giọt nước mắt mặn đắng ấy rồi.

xin lỗi! vì em đã quên!

Ngày ấy, tôi là cô sinh viên tỉnh lẻ, sống xa nhà và bắt đầu một hành trình mà tôi cho là đầy gian nan khi tôi mới 18 tuổi. Tôi gặp anh, gọi là anh nhưng ấy kém tôi một tuổi. Đó là một cậu học sinh cấp ba, đẹp trai, hiền lành lại có nhiều tài lẻ. Có nhiều người theo đuổi nhưng anh đã chọn tôi vì tôi là một cô gái sâu sắc. Anh yêu tôi không phải từ cái nhìn đầu tiên, nó là một tình yêu trải qua thời gian rất dài là chị và em, là những dòng tâm sự, là những lời khuyên chân thành và còn là những bài dạy cầu kì mà tôi đã chuẩn bị cho anh khi anh ôn thi tốt nghiệp. Trước đây tôi thường chê bai, thậm chí còn khinh thường mấy cái kiểu yêu đương kém tuổi mình, nhưng giờ chính tôi lại vi phạm vào cái mà tôi ghét, tôi thay đổi cách nhìn về cuộc sống, về tình yêu. Quả đúng là, sự đồng điệu về tâm hồn đâu có quan trọng gì về tuổi tác. Tôi đã yêu hết mình và hơn thế nữa.

Tôi chẳng bao giờ biết giận dỗi như những nhóc nhỏ mà luôn dạy dỗ anh theo kiểu chị em. Anh hiểu và ít lần làm tôi buồn…

Tôi cũng chẳng bao giờ đòi hỏi anh mua quà gì cho tôi nhân ngày nọ ngày kia vì đơn giản anh là học sinh cấp 3, đâu có nhiều tiền…

Tôi chẳng bao giờ bắt anh phải đưa đi chỗ này, chỗ nọ, tôi vẫn một mình, lặng lẽ tự giải quyết các công việc cá nhân vì nghĩ nói với anh sẽ làm ảnh hưởng tới việc học tập của anh…

Tôi không biết đến những nơi sang trọng mà đối với người khác là bình thường thậm chí tầm thường như quán café, quán phở, quán bánh…nào đó ngon ngon trong phố…vì tôi biết anh chỉ là học sinh cấp 3, cuộc sống hoàn toàn phụ thuộc vào gia đình.

Nhiều hơn thế nữa….tôi không có những điều mà các bạn trẻ vẫn có khi yêu…
Tôi luôn thông cảm vì anh…là một học sinh cấp 3, tôi đã chấp nhận yêu anh đồng nghĩa là tôi sẽ chẳng bao giờ được phép đòi hỏi gì nhiều hơn đối với một cậu học sinh cấp 3 như thế! Đơn giản là vì chúng tôi yêu nhau…

Ngày anh vào đại học, cánh cổng tương lai mở ra trước mắt anh, một chân trời mới,anh vẫn yêu tôi. Món quà đầu tiên của tình yêu đó là một hộp sao ước mà anh tự gấp cho tôi, trong đó có một mảnh giấy viết: “anh mãi yêu em” tôi hạnh phúc mang ra đọc đi đọc lại, một bữa cơm anh nấu cho tôi ăn, một lần đèo tôi đi dạy bằng xe đạp…những thứ tình cảm nhỏ bé, vụn vặt thế thôi cũng đủ làm tôi thấy hạnh phúc…

Ngày tháng trôi qua, tôi và anh, hai con người tưởng chừng như không thể nào xa cách, nụ hôn của 4 năm, vòng tay của 4 năm…vẫn ngọt ngào và nồng nàn như ngày đầu mới gặp…

4 năm, quãng thời gian không phải là dài so với cuộc đời mỗi con người nhưng cũng đủ để cho cuộc tình đầu in dấu và khó có thể phai nhạt được trong tâm trí mỗi người. Tôi quá đơn giản trong tình yêu và luôn tìm ra lí do để cảm thông cho anh…nhưng lần này không thể. Tôi ra trường trước anh hai năm. Anh học Xậy dựng nên phải học 5 năm còn tôi thì chỉ kết thúc khóa học với 4 năm “ngắn ngủi”, tôi vẫn chờ, một lần được anh đưa về thăm gia đình, được giới thiệu với bố mẹ, anh chị, bạn bè tôi là người yêu anh, tôi đã chờ 4 năm vì anh nói tới lúc tôi ra trường sẽ làm như thế. Dù buồn nhưng tôi vẫn cố gắng đợi chờ, chăm chỉ học tập để có một vị trí xứng đáng. Nhiều lúc tôi trộm nghĩ tôi như được đặt trong một chiếc bao lớn của cuộc tình này, chiếc bao kín màu. Không ai hoặc rất ít người biết về tôi trong mối quan hệ của anh.

– Alo! Em có phải là bạn gái của K, em trai chị?

– Chị là ai?

– Là chị gái của K

– Dạ không! Chúng em là bạn ạ!

– Vậy thì tốt rồi!chị không phải lo lắng nữa! chào em!

Tôi không hiểu tại sao khi đó tôi lại ngu ngơ nói với chị ấy rằng: chúng tôi là bạn trong khi đã yêu nhau bốn năm rồi. Nhưng câu nói của chị “vậy thì tốt rồi chị không phải lo lắng nữa” khiến tôi thấy đau đớn kinh khủng. Có lẽ đây là nguyên nhân anh không dám đưa tôi về nhà!

Một cô bé tỉnh lẻ, xấu xí…không sánh được với anh chàng công tử, đẹp trai lại tài giỏi nữa. Chắc có ai đó đã phong phanh tới họ về mối quan hệ của chúng tôi. Tôi nên rút lui hay đấu tranh để giành được tình yêu này?

Bạn bè tôi khuyên tôi, nên kết thúc đi vì đây là mối tình sinh viên, sẽ chẳng bao giờ đến được với nhau vì tôi còn phải chờ anh 2 năm nữa, liệu lúc đó anh còn yêu tôi như trước không? Tâm trạng ra trường không xin được viêc khiến tôi hoang mang, anh còn quá trẻ, không thể là chỗ dựa cho tôi cũng không thể giúp tôi xin việc ở đây. Tôi cũng không muốn về quê cho dù rất yêu nơi đó. Nhưng theo sự mách bảo của con tim và tin vào tình yêu tôi đã cố gắng vun đắp 4 năm qua, tôi đã đứng vững hơn, chờ đợi anh và chẳng màng tới gia đình anh nghĩ gì về tôi.

Nhưng…những tin nhắn của anh thưa thớt dần, anh nói vẫn yêu tôi nhưng tôi hiểu sự quan tâm thưa thớt ấy! Tôi vẫn chờ, cho tới một ngày tôi thực sự mỏi mệt…tôi đã quyết tâm xa anh!

Nhưng dường như, lòng quyết tâm của tôi khiến anh sợ, anh đang đứng giữa sự lựa chọn tôi và gia đình. Tôi biết và giải thoát cho anh! Hằng đêm, tôi vãn khóc một mình cho hành động đối xử nghiệt ngã của mình với anh. “anh hãy quên tôi đi” đó là điều tôi muốn làm…dù sao thì gia đình rất quan trọng…họ chẳng hề muốn gặp tôi và tôi biết trong lòng anh có chút sĩ diện không muốn giới thiệu một người yêu xấu xí như tôi, tôi nghĩ bi quan thể. Có thể rằng tôi chỉ là chị gái của anh những lúc anh buồn vui, còn sự hiện diện của tôi với tư cách là người yêu thì rất hiếm hoi…

Tôi nên dừng lại, không phải vì hết yêu mà là vì anh không xứng với tình cảm tôi dành cho anh. Sự cảm thông bao ngày tháng qua là quá lớn…Tôi tự tin rằng anh sẽ chẳng thể nào quên được tôi, hoặc là rất khó…

Nhưng một tháng sau…tôi sững sờ khi mối quan hệ hẹn hò của anh trên Facebook với một cô gái đáng yêu mang tên Cỏ Dại. Anh khoe với bạn bè công khai trên đó, rất hãnh diện. anh đăng ảnh họ đi chơi cùng nhau…những tấm ảnh làm tim tôi đau nhói…tôi đã từng đăng ảnh với anh nhưng sợ anh mắng nên nó chưa kịp xuất hiện thì đã bị tôi khóa lại “chỉ mình tôi” rồi chốc chốc lại mở ra ngắm một mình đâu cần những dòng comment hay like nào…

Bốn năm, chưa một lần anh dám công khai tôi như thế, có lẽ là do tôi xấu xí còn cô bé Cỏ Dại kia xứng đáng hơn. Nhưng anh không còn nhớ những gì tôi đã làm cho anh…nó lớn hơn gấp nhiều lần những thứ phù du anh đang có, anh đã ném nó vào sọt rác…có thể là như thế!

Tôi vẫn ôm mối tình đầu dang dở khi tỉnh ngộ ra anh ấy đã có người yêu tới 2, 3 hay 4 lần…mỗi cuộc tình đi qua người đau khổ lại là những cô gái trẻ dại. Tôi nhấc máy lên và đọc…trời đó là tin nhắn của anh!

“Chúng ta đã từng yêu ai đó rất nhiều..để rồi khi đến với những mối tình sau..mọi thứ đều trở nên nhạt thếch…ta cố gắng che đậy điều đó và cho mình là người đặc biệt nhất…nhưng có lẽ rằng cho dù có cố gắng che đậy..thì có lúc anh vẫn tìm thấy nó ở một nơi rất kín trong trái tim mình!hãy cố gắng đừng vì điều đó mà làm cho ai đó buồn…em nhé!”

Anh vẫn yêu tôi, anh không quên được tôi, vậy tại sao anh phải làm như thế? Anh quá hèn, tôi thấy đau đớn hơn vạn lần, tôi không giống anh, không có 2, 3 rồi 4 mối tình nhạt thếch như thế! Tôi không muốn làm ai đó buồn khi tôi chưa quên được anh!

Hết yêu không phải là ghét, là căm giận mà là sự lãng quên..
Tôi đã quên anh, giờ mối tình mới sẽ không hề nhạt thếch…hi vọng ai đó cũng thế..đừng lấp khoảng trống và làm đau người khác…đừng bi quan khi cánh cửa tình yêu bỗng chốc khép lại…chắc chắn rằng trong hàng vạn con người kia sẽ có một người gõ cửa trái tim bạn…làm lành những vết thương lòng!

Related Posts

Đàn Ông Tốt Trên Đời Này Không Thiếu !

Đàn Ông Tốt Trên Đời Này Không Thiếu !

Ngày nay, càng nhiều cô gái trẻ không muốn lấy chồng, vì sợ không được đối xử tốt, sợ cuộc sống hôn nhân lại quá phức tạp, sợ phải đối…

Read more

Tuổi thơ của tôi

Hôm nay bỗng nhiên tôi lại muốn viết lên những câu chuyện, câu chuyện của đời tôi, cuộc đời của cô bé có tên Linh, một cái tên khá đẹp…

Read more

Em từ bỏ rồi, thật tốt đúng không?

Em không giữ thói quen xem anh còn hoạt động hay không, cũng không còn căng thẳng mỗi lần vào trang cá nhân xem anh đăng gì. Tối tối thấy…

Read more

Liệu em có thể nghĩ anh và cô ấy chỉ là bạn không?

Em đang tự hỏi chính mình rằng: Em là ai? Anh là ai? Cô ấy là ai? Họ là ai? Chúng ta là gì? Mối quan hệ giữa tất cả…

Read more

Chuyện công sở

Lạnh không được quyền lên ý kiến: Trời miền Nam mùa này đang là mùa mưa, mưa suốt ngày suốt đêm, giờ nắng chỉ được mấy tiếng một ngày. Sáng…

Read more

Đừng yêu một người vô tâm giống như tôi

Sáng nay tình cờ nhìn thấy em trên đường, đó cũng là lần đầu tôi nhìn thấy em, từ sau cái ngày mà chúng tôi chia tay nhau. Phải nói…

Read more

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *