Anh là trai Bắc, tôi là gái Nam. Chúng tôi gặp và yêu nhau ở Sài Gòn.
***
Lúc chưa yêu anh tôi biết anh đang chuẩn bị đi du học, thiết nghĩ nếu yêu nhau cả hai sẽ đi về đâu. Nhưng rồi tình yêu chợt đến, hai cô cậu bằng tuổi nhau bất chấp nhiều thứ để được ở bên cạnh nhau. Biết a sắp đi xa nên chúng tôi luôn cố gắng vun đắp tình cảm. Có những lúc cải nhau tưởng chừng như mất nhau mãi mãi nhưng rồi tình yêu cũng kéo cả hai trở về. Tôi nuôi mộng được đi du học cùng anh, nhưng mỗi nhà mỗi cảnh, đâu phải muốn đi là đi được.
Một năm ở bên cạnh anh quả thật là những ngày tháng hạnh phúc, dù đôi lúc giận nhau vì cái tôi của mỗi đứa quá cao. Bây giờ nhớ lại những kí ức ấy tôi vẫn thấy nó đẹp làm sao. Những lúc rảnh rỗi anh hay qua phòng tôi cả hai cùng nấu ăn, tôi nấu món Nam, anh nấu món Bắc, rùi tranh nhau “quê em nấu thế này” “nhưng quê anh nấu thế kia”, anh thích nhất là ăn thịt chiên lá lốt, cứ bắt tôi nấu, nhưng phải để anh để gia vị theo ý anh. Tôi cứ nấu món Nam bắt anh ăn, ăn riết anh quen nên chẳng ý kiến gì. Nhưng anh bảo ăn món Bắc anh nấu tôi lại ăn không được, cứ cải nhau rồi lại hòa.
Những cuối tuần, anh dẫn tôi đi khắp những con đường gần nhà, anh bảo anh muốn khám phá những món ăn ở Sài Gòn. Trong mắt tôi, anh là chàng trai Bắc ngọt ngào và dễ tính, và tôi yêu điều đó ở con người anh.
Anh cười đẹp, tôi hay bảo mỗi lần giận anh, thấy anh cười là tôi quên mất bản thân đang giận. Cứ thế tình yêu của hai đứa ngày một lớn dần. Những ngày đầu yêu nhau anh rất hay nói yêu tôi và chiều chuộng tôi. Nhưng dần thì có lẽ những điều đó bị xao lãng, anh bảo anh ít nói không phải vì anh không yêu em, anh luôn trân trọng tình cảm của cả hai.
Chúng tôi quen nhau được 1 năm 16 ngày thì cái ngày a rời xa tôi cũng đến. Vùng đất mới chào đón anh, và tôi một mình ở Sài Gòn. Lúc ra tiễn anh, tôi khóc, anh ôm tôi, anh bảo “anh không hứa gì với em vì anh sợ anh không làm được sẽ làm em thất vọng chứ không phải anh không yêu em, em khóc xấu lắm, nín đi!” Trong đầu tôi lúc đó cứ quẩn quanh mãi suy nghĩ bao giờ anh quay lại, bao giờ mới gặp lại anh. Liệu cuộc sống nơi đất khách quê người có làm anh thay đổi hay không? Rồi tôi tự hỏi bản thân cả hai có chờ đợi nhau được không?
Những ngày đầu mới sang, chúng tôi liên lạc với nhau thường xuyên. Tôi thấy bạn cùng phòng anh chụp ảnh lại nhà ở, trên bàn học anh có ảnh của tôi và cả cái ly in hình hai đứa. Tôi thấy hạnh phúc, bởi anh vẫn nhớ tới tôi. Anh hay kể cho tôi nghe những vấn đề quanh cuộc sống mới của anh, nhưng đó chỉ là những ngày đầu. Dần dần anh ít nhắn tin cho tôi hơn, ít quan tâm tôi, người nhắn tin trước luôn luôn là tôi, anh trả lời ngắn ngủn như kiểu anh đang bận. Anh bận học, bận làm thêm, tôi trách anh lạnh lùng, trách anh không thương tôi. Một tháng mà cả hai cãi nhau không biết bao nhiêu lần vì vấn đề không quan tâm nhau. Anh bảo tôi thay đổi, không hiền và thương anh như lúc trước. Và rồi chúng tôi chia tay, chẳng ai trách ai cả, tôi biết anh vẫn yêu tôi, nhưng anh không muốn cả hai làm nhau đau, làm mất đi mọi điều tốt đẹp mà trước đây đã xây dựng.
Trước khi anh đi, một người bạn của tôi đã nói yêu thì dễ, nhưng chờ khó lắm. Thật là vậy, chờ đợi không chỉ mình tôi, mà là cả anh. Chờ ở đây là phải tin tưởng, thông cảm, và lắng nghe nhau.
Và chúng tôi đã không làm được điều đó.