Bán bia

Năm giờ chiều, em bắt đầu công việc như thường lệ. Quán em làm ở gần bờ kè vốn nổi tiếng là chốn ăn nhậu họp mặt của đủ mọi dạng người.

“Anh uống bia này của em nha, ngon lắm anh ạ! Uống giúp em nhen!”

“Ừ, khui đi em!”

Em gắp đá bỏ vào tẩy, khui liền bốn chai cho các vị khách đang ngồi lai rai. Nồi lẩu nghi ngút khói, khách vẫn chuyện trò rôm rả. Phải rồi, họ có ăn là mấy đâu…

“Dzô đi anh em! Dzô!”

***

Càng về đêm khách càng đông. Vào cuối tuần thì gần như em chạy tới lui không kịp thở, mồ hôi đẫm cả lưng áo. Hết đợt khách này lại đến đợi khác. Mời được họ uống là em lập tức khui bia lia lịa. Cứ thế hết khui bia, gắp đá, lại rót đầy.

Khui bia. Gắp đá. Rót đầy. Khui bia. Gắp đá. Rót đầy. Và câu cửa miệng cùng nụ cười không bao giờ được phép tắt: Uống giúp em nhen anh! Ngon lắm anh ạ!

Hơi nóng từ nồi lẩu hòa cùng hơi người, hơi men đã ngà ngà từ các vị khách bốc lên, quyện vào nhau. Em đưa tay quệt vầng trán ướt đẫm… Trời sao không cho lấy chút gió nào…

Bán bia

Thời gian vùn vụt trôi, nhìn lại đồng hồ đã hơn mười giờ rưỡi. Ngày làm việc của em hôm nay vậy là kết thúc. Em vào trong thay bộ váy tiếp thị ra xếp ngay ngắn vào giỏ. Lần nào soi gương chải sơ lại tóc, em cũng thấy mặt mình bơ phờ hết cả dù trước đó đã luôn tô điểm ít nhiều phấn son.

Chạy xe bon bon về nhà, đường càng khuya càng lạnh. Chỉ đến lúc này em mới có thời gian mà suy nghĩ mông lung một chút. Em làm ở quán bao lâu rồi nhỉ? Mới đó lại đã sắp Nô-en… Vậy là cũng được gần một năm rồi. Nhanh quá. Một năm trôi qua, công việc này đã nuôi sống, giúp em tự mình có thể bươn chải để vừa học vừa làm…

Thế mà nhiều lần em cảm thấy chán ghét nó vô cùng, chỉ muốn nghỉ cho xong.

Không!

Không được…

Phải cố gắng cho đến khi ra trường, rồi em sẽ tìm được việc đúng chuyên môn của mình, tương xứng với thời gian và công sức mình đã bỏ ra…

Cố lên!

Cố lên nào!

***

Gần mười một giờ em mới về đến nhà. Bà nội đã yên giấc từ lâu.

Mở lồng bàn, em lặng lẽ bới lưng chén cơm, gắp vài miếng đậu hũ ăn vội. Ăn nhanh còn rửa chén, rồi tranh thủ lên nhà học bài để sáng mai đi học. Cuộc sống của em quanh quẩn cũng chỉ đơn giản như thế thôi…

Những đêm khuya bầu bạn cùng em là cái màn hình vi tính cũ kỹ. Làm bài, tìm tài liệu, lướt web, xem tin tức… Có lẽ nó còn hơn cả một tri kỷ khi cùng em thức đến giờ này, lặng lẽ lắng nghe và trả lời em mọi điều, không thắc mắc. Nhiều nỗi buồn em giấu không xiết, chẳng biết chia sẻ cùng ai, thôi thì lặng lẽ ghi vào một tập tin bí mật nào đó…

Cũng chỉ có nó là hào phóng rộng lượng cất giữ cho riêng em, chẳng hề tính toán.

Nhưng thực tình nhiều khi em vẫn thèm lắm dù một lời thôi an ủi động viên – không phải của chính mình vang lên văng vẳng đâu đó trong đầu.

Có lẽ mãi chỉ là giấc mơ thôi. Cái ngày mà ba má em chọn hai nhánh rẽ nghịch nhau trên đường đời, em đã không còn được biết đến niềm hạnh phúc giản đơn ấy nữa…

***

“Cháu thưa bà, cháu đi làm ạ!”

“Ừ, cháu đi cẩn thận nhé…”

Từ lúc ba em lập gia đình mới, em chuyển hẳn về sống với nội, đỡ đần bà tuổi già. Cả sáu người con ai cũng tất bật với cuộc sống riêng của mình, chỉ ít lâu mới tạt qua thăm bà.

Ba em không là ngoại lệ.

Dù ít ỏi, lần nào tới ba cũng cho em tiền. Vui vì ba vẫn quan tâm đến mình, em càng tự nhủ lòng không thể dựa vào ba được mãi. Ba còn gia đình, những đứa con riêng cần phải lo toan, chăm sóc.

Ba… ba bây giờ đâu còn trọn vẹn là ba của em nữa.

“Thêm đá đi em!”

“Dạ…”

Lại một vòng quay nữa của một ngày. Từ lâu, nhậu nhẹt cũng như bao nhiêu thú vui trên đời khác, một khi đã dính vào rồi thì khó lòng dứt ra được. Người ta có thể rủ nhau lai rai bất cứ khi nào. Vui – uống. Buồn – uống. Có khi không vui, không buồn, tâm trạng ra chiều yên ắng – vẫn uống tốt. Uống để phần nào dễ dàng quên những bực dọc muộn phiền trong cuộc mưu sinh. Hay để nhân đôi niềm vui đang khấp khởi trong lòng rất cần thiết nâng cốc sẻ chia cùng bằng hữu. Ừ, thôi thì gặp nhau được hôm nay đã là đáng quý, cùng uống cho đời lâng lâng một chút, thi vị một chút nào…

Uống vào thì lời ra. Vui. Dzô. Uống tiếp. Dzô. Uống vào nhìn gì cũng thấy xinh hơn, dễ thương hơn. Rồi tay chân động đậy, mất tự chủ. Em ơi uống với anh. Ngồi lại gần anh nè. Cạn với anh nha em dễ thương. Uống đi em anh thương, anh ủng hộ em…

Và chỉ cần một phút không tỉnh táo, em dễ dàng là người lãnh đủ.

Biết làm sao được. Phải cố gắng giữ mình. Cố gắng. Cố gắng nào!

Nhưng cũng nhờ họ – những thượng đế sẵn sàng ăn nhậu bất kể thời gian ấy, em mới có thể yên tâm mà sống tốt với nghề. Làm nghề này chỉ ngay ngáy nỗi lo hết tháng bán không đủ chỉ tiêu công ty đề ra. Em còn nhớ ngày chân ướt chân ráo đi làm, mở miệng là ngại ngùng lúng túng như gà mắc tóc, chẳng biết nói sao để thuyết phục khách dùng bia của mình. Nhìn lại những két bia vẫn còn đầy ắp, em hoảng hốt thật sự. Bán không đủ thì bị trừ lương, dù lương căn bản đã chẳng bao nhiêu rồi. Không cải thiện được doanh số thì sớm hay muộn cũng bị cho thôi việc. Em thậm chí cũng chẳng có cái lợi thế rất thường thấy của nhân viên tiếp thị bia là ngoại hình nữa…

“Em nhắm mình làm được không?”

“Dạ, em sẽ cố gắng. Em sẽ giảm cân để phù hợp với công việc ạ!”

“Ừ, thôi để chị hướng dẫn em cách mời khách nha. Làm riết rồi quen thôi em, không sao đâu!”

May mà ngày ấy có chị quản lý cấp trên tận tình giúp đỡ. Dần dần em cũng có những vị khách quen. Họ thương tình nên lúc nào đến cũng uống ủng hộ. Em không giỏi chèo kéo, cũng chẳng biết ngọt nhạt giả vờ, chỉ có thân hình hơi quá khổ với câu nói “cố gắng lên” luôn hiện diện trong đầu.

Trời thương em, vẫn để em làm được cái công việc hay bị ánh mắt người đời săm soi này.

***

Đêm nay là Nô-en. Khách vào chật kín quán. Nhìn ra đường dòng xe cộ bon chen ì ạch đang nhích từng chút một đầy khó nhọc. Những dịp lễ thế này người có đôi có cặp vào quán đông hơn hẳn. Trên gương mặt họ lúc nào cũng ánh lên niềm hạnh phúc rỡ ràng. Được bên người mình yêu, quấn quýt nhau trong tiết trời đã chuyển lạnh, thưởng thức cùng món lẩu đậm đà khói bốc nghi ngút, còn gì tuyệt vời hơn nữa… Quan sát họ, tự nhiên em thấy có chút gì đó vui lây, ít nhiều làm quên đi nỗi nhọc mệt thường trực. Dù với những vị khách này, cơ hội bán được bia của em sẽ ít hơn. Đơn giản vì có người yêu đi cùng, nàng sẽ ngăn chàng trai có ý định quá chén. Cũng có thể chàng đã tự dặn lòng ngày hôm nay phải luôn vững tay lái bảo vệ nàng an toàn, đi đến nơi về đến chốn… Tuy vậy cũng có khi họ vẫn đồng ý cho em khui một hai chai, để men tình dâng lên nồng nàn hơn chút chút.

Nghề của em là vậy. Tự tìm niềm vui từ niềm vui của những vị khách mình phục vụ. Còn với em, làm gì được biết đến cái không khí của những ngày lễ đúng nghĩa. Cũng làm gì biết được cảm giác tim đập rộn ràng vì một ai khác… Thay vào đó là sự cảnh giác cao độ thường trực. Không ít lần, em lại mừng thầm vì mình chẳng có ngoại hình đẹp, ba vòng hút mắt như những chị em cùng nghề khác. Khi người ta đã uống đến độ không còn nhớ nổi mình là ai thì sẽ chẳng còn chuyện gì họ không dám làm. Nhẹ thì quờ quạng nắm tay nắm chân. Hơn thì…

Đàn ông mà mê bia mê rượu thì đáng sợ biết mấy. Lời nói lè nhè trong cơn say thì kinh khủng biết mấy.

May mà em không đẹp…

“Cho anh xin số em nha!”

“Dạ, em không có…”

“Không có là sao? Xạo hả con…”

Mỗi lần như vậy, tai em cứ ù đi, chẳng còn nghe được gì thêm nữa. Em cố nuốt cho cục nghẹn trôi xuống, kìm nén thật chặt không để vỡ òa ra tất cả.

Cố lên!

Cố lên nào!

Cũng còn may mà mình không đẹp…

***

Đường vẫn còn đông lắm. Thành phố mình là vậy, người ta vẫn vui chơi cho dù có phải lễ tết hay không. Nhưng ngày lễ thì sự vui sự chơi nó nghe chừng càng chính đáng hơn, nâng ly nâng cốc càng thấy có lý hơn. Một. Hai. Ba. Dzô. Tiếng ly cụng nghe to hơn. Số két bia khui ra bạo hơn. Anh em chí cốt thấy sung hơn. Không say. Chưa say. “Đô” tăng cao hơn.

Chạy xe về nhà, trời hôm nay lạnh hơn thật.

Nhìn sang hai bên, tấp nập từng đôi từng cặp chở nhau dạo phố, người ngồi sau choàng tay ôm chặt người phía trước. Có lẽ chỉ riêng em thấy lạnh.

Chỉ mỗi em thôi.

Nội ngủ rồi. Ăn cơm nhanh còn rửa chén rồi học bài.

Đồng hồ sắp sửa chuyển sang một ngày mới.

Em mở máy tính, đeo tai nghe vào.

Đúng rồi. Bạn ơi, cho mình một chút không khí Nô-en nào…

Giai điệu quen thuộc vang lên.

Mừng ngày chúa sinh ra đời, nào mình cùng nắm tay tươi cười.

Hòa bình đến cho muôn người, cùng cất tiếng ca mừng vui.

Mừng ngày giáng sinh an hòa, mừng hạnh phúc cho muôn nhà!

Từ thành phố hay đồng quê muôn nơi vang tiếng hát ca vang lừng…

Chắc có lẽ em thức chờ ông già Nô-en luôn quá… Biết đâu năm nay gặp được ông thật thì sao, bạn mình nhỉ?

Đêm Nô-en… Đêm Nô-en… ta hãy cùng vui lên!

Đêm Nô-en ơi đêm ta xin ơn trên ban hòa bình cho trần thế.

Đêm Nô-en! Chuông vang lên! Chuông giáo đường vang lên.

Đêm Nô-en… Đêm Nô-en… Ta hãy chúc nhau câu cười… ./.

Lưu Quang Minh – 1/2013

Related Posts

Bé Sinh

Bên tai ông văng vẳng câu chửi của chồng cô Hằng: “Chắc chắn là con rơi của ông Cần chứ không ai.” Vậy là vô hình trung ông đã tự…

Read more

Trả nợ

Nhưng thiên hạ lại tin con dâu bà, người ta kéo đến nườm nượp cốt để được “Thánh” chỉ bảo, người ta đã phong con dâu bà là thánh sống,…

Read more

Chỉ đơn giản là cắt cành nơi chim đậu, chúng sẽ tự bay lên

Chuyện kể rằng, ngày xưa, có một vị vua nhận được món quà là hai con chim ưng rất đẹp. Chúng là hai con chim ưng thuộc loài đẹp nhất…

Read more

Bước chân sẽ đi về đâu

Tôi người đàn bà đã từng trải, 40 tuổi, đã gặp bao ngang trái của cuộc đời, đối với tôi giờ đây đã quá nửa đời người, tôi chỉ muốn…

Read more

Bài học dạy con từ tỉ phú Lý Gia Thành

Lý Gia Thành từng căn dặn con trai: “Con hợp tác với người khác, phải coi trọng hiểu đạo! Giả sử con lấy 70% lợi nhuận là hợp lý, 80%…

Read more

Đi qua cổng làng

Rít xong điếu thuốc lào Khánh ngửa mặt lên trời há hốc mồm ra thở khói, mắt nheo nheo nhìn đàn em một lượt rồi quát lớn: – Thằng Quý…

Read more

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *