(truyenngan.com.vn – Tham gia viết bài cho tập truyện “Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi”
Tôi ra cái quán cũ, ngồi ở cái bàn cũ, nghe một bản nhạc cũ và nhớ người cũ.
***
Vẫn những chiếc bàn cổ điển trải những chiếc khăn bằng vải kẻ ka rô mầu đỏ. Bình hoa cũ với những bông hoa bằng nhựa dính đầy bụi để trên bàn. Bức tường cũ sơn hai mầu đối lập sáng tối như chia cắt hai chiều tương tư. Trên mảng mầu sáng hơn vẫn treo những bức tranh cũ, thậm chí cũ đến nỗi phong cảnh cũng vẽ từ một thời cũ nào đó của Hà Nội. Một bức vẽ Tháp Rùa trong một buổi sáng mù sương nằm khuất lấp sau rặng liễu mầu xanh xám. Một bức khác vẽ cảnh Nhà Hát Lớn tấp nập buổi chiều, nhưng loang lổ trầm mặc như một người già khoác áo mưa vào lúc nhá nhem. Một bức vẽ Hà Nội vừa qua cơn mưa, mặt đường láng ướt, cây bàng khẳng khiu trụi lá đứng co ro bên lề đường. Một đôi tình nhân đèo nhau bằng xe gắn máy nhìn từ phía sau. Một đôi vợ chồng già đèo nhau bằng xe đạp lúc lỉu giữa đường vắng cũng nhìn từ phía sau, vòng tay người phía sau ôm chặt người phía trước. Một đôi trẻ nhỏ dắt nhau đi trên hè phố từ phía sau… hai bàn tay nắm chặt lấy nhau…
Những bức tranh này, mọi lần, tôi nhìn thấy qua vai chàng, vì tôi vẫn ngồi đây, cái ghế cũ và cái bàn trải khăn ca rô quen thuộc, còn chàng ngồi phía đối diện quay lưng lại bức tường… tôi say sưa nghe chàng nói, thỉnh thoảng nhìn lơ đãng qua bờ vai rộng, phía sau là những mảng tường, bình hoa phủ bụi và những bức tranh cũ…
Chỉ mới hôm qua thôi, tất cả đều đã cũ, chỉ một người buông tay, dù chỉ mới buông tay, đã thành người cũ.
Ngày ấy, chàng vội vã đi trên một con đường, vội vã. Tôi bỗng dưng xen ngang vào con đường chàng đi, chàng dừng lại đôi chút, nhìn tôi rồi đi tiếp. Tôi thấy chàng đang đuổi theo một bóng hình phía trước bằng tất cả lòng nhiệt tình, bằng tất cả sức mạnh của con tim khao khát được yêu. Tôi thấy chàng như con chim xanh làm rạng rỡ cả con đường tẻ nhạt, tôi vụt đuổi theo. Mỗi ngày tôi chỉ cần nghe con chim ấy hót vài câu, dù chẳng phải cho tôi, mà chủ yếu là những âm thanh phàn nàn về một con chim vô tình nào khác, và tôi nhìn ngắm nó đôi chút là thấy lòng mãn nguyện. Thỉnh thoảng trên đường dài mệt mỏi, con chim xanh ấy dừng lại, đậu trên tay tôi để tôi vuốt ve bằng tất cả tình yêu vô điều kiện. Đôi lúc, con chim ấy chợt thấy đắng lòng mà trách móc: “Em ngu ngốc thế, em không thấy thiệt thòi hay sao”. Tôi câng câng trả lời rằng, tôi hạnh phúc với tình yêu của chính mình, chỉ cần được yêu chàng là đủ.
Cuối cùng, chàng cũng dừng lại nắm lấy tay tôi….tôi không phải mỏi chân đuổi bắt, không phải thấp thỏm vì lo chàng đi quá nhanh khiến tôi không đuổi kịp. Chàng dừng lại giữa một đồng cỏ xanh dịu mát được rát vàng bởi những tia nắng ấm, có mùi hương dìu dịu của hoa cỏ dại lẩn quất trong không gian, có lời thì thầm yêu đương như khúc nhạc nghê thường….
Tôi cứ yêu đương như thế, cho đến một ngày tôi nhận ra, chàng chưa bao giờ quay lại, chàng luôn tiến về phía trước, đuổi bắt những điều chàng chưa thể có hoặc những điều chàng sắp đánh mất. Tất cả đều quan trọng hơn tôi. Tất cả cánh đồng xanh và vòng tay êm ấm chỉ là do tôi ngộ nhận, ngộ nhận mà thôi. Có chăng chàng chỉ đi chậm lại, rồi đưa tay về phía sau, tôi vội vã nắm lấy và bước thấp bước cao đi theo chàng.
Đã có lần tôi dừng lại, bật khóc, giận dỗi và căn vặn chàng vì sao đi quá nhanh, tôi không đuổi kịp. Chàng nắm tay tôi chặt hơn đôi chút rồi bảo rằng: “Anh sợ mất em”. Đã có lần tôi buông tay chàng ra, rồi đứng đó cầu mong chàng nhận ra sự trống vắng trên bàn tay chàng. Chàng vội nắm lấy tay ta bảo rằng: “Anh không thể mất em”. Rồi chàng vẫn tiếp tục chạy băng băng về phía trước, nơi có những điều chàng chưa chạm tới. Tôi mệt mỏi, tôi dừng chân rồi tôi biết mình phải làm gì. Tôi buông tay chàng ra rồi quay lưng đi về phía ngược lại. Không, tôi chạy thật nhanh khỏi con đường mà chàng đang đi, nấp vào một góc tối rồi quay đầu nhìn lại. Bóng chàng đã mất hút cuối con đường. Tôi bật khóc, lệ tuôn rơi ướt đẫm trong cơn mưa lạ lẫm… chắc chàng còn chẳng kịp nhận ra sự im lặng của tôi, và chàng cũng chẳng bao giờ biết được, sự im lặng là tiếng khóc lớn nhất của người con gái khi yêu một người…
“Yêu đơn phương xưa kia sao ngọt ngào đến thế, còn bây giờ, yêu đơn phương liệu có ngọt ngào được nữa không ? “…tôi thầm tiếc nuối, giá như chàng đừng đi chậm lại….đừng dơ bàn tay ra đón lấy tôi nửa vời…
Tôi tưởng tình yêu không cần điều kiện là tình yêu khiến tôi hạnh phúc nhất, tôi tưởng chỉ cần yêu chàng bằng tất cả trái tim là có thể giữ chàng ở bên tôi mãi mãi, tôi tưởng tôi làm một ô chữ điền vào chỗ trống trong tim chàng là khiến chàng bình yên. Nhưng rốt cuộc, chàng còn không nhận ra tôi là ô chữ nào trong tất cả những ô chữ khác. Tôi muốn hỏi chàng: “Cuối cùng thì em ở đâu trong trái tim anh ?”…
Hôm nay, tôi gọi một món mà mình chưa ăn bao giờ, và gọi một thứ đồ uống thật lạnh khi ngoài trời đang giá buốt thế kia. Món ăn cay xè khiến tôi chảy cả nước mắt, bức tranh vẽ cảnh vật hoang sơ và những con người từ phía sau với những cái nắm tay thật chặt đập vào mắt khiến tôi lại có cớ để nhỏ lệ. Bỗng dưng tôi cảm thấy, như vô tình, tôi luôn ở phía sau một người, nhìn người ấy và sẵn sàng đỡ khi người ấy ngã. Còn tôi, tôi là người đằng sau không có ai. Tôi cứ đi, cứ yêu và cố gắng lấp đầy mọi khoảng cách, vậy mà cuối cùng nếu thực sự tôi mỏi, sẽ chẳng có ai đỡ tôi từ phía sau…
Thỉnh thoảng, cơn nắng trôi nhanh qua cửa để lại một khoảng tối sầm, tôi giật mình ngỡ như chàng đến, nở nụ cười như mới hôm qua, lặng lẽ ngồi xoay lưng lại bức tường cũ và len lén tìm bàn tay tôi, ấp ủ trong tay chàng.
Thỉnh thoảng, bản nhạc lại ngân lên những giai điệu cũ.. “…cho dù biết em rồi đi, cho dù biết không chờ chi , nhưng lòng vẫn nghe cuồng si, nghe trong ta quên đi lòng sầu hận, ta yêu em chưa bao giờ một lần…”…
Thỉnh thoảng tôi thấy trái tim mình vượt qua khỏi nỗi đau, chỉ còn một khoảng trống mênh mông hoang hoải lạ lùng…đã có lúc tôi bất chợt nhận ra, trái tim là thứ đáng ghét nhất, nó thuộc về tôi nhưng lại đau vì người khác…
“Này cô bé, sao em cứ nhìn anh thế ?”. Câu hỏi làm tôi rời khỏi giấc mộng, tôi vội cất dấu nỗi buồn, mỉm cười. “Em đâu có nhìn anh”. Người đàn ông lạ đang ngồi một mình ở chiếc bàn nhỏ kê trong góc phòng, ngay dưới những bức tranh. “Ít nhất em cũng nhìn vài sợi tóc của anh, vì thế em phải trả tiền cốc cà phê này hoặc để anh trả tiền bát mỳ to tướng của em cùng với hai ly sữa chua cũng to không kém mà em vừa xơi xong ấy”. Tôi nhìn lại “bãi chiến trường” trên bàn, bật cười. Người ấy vội cầm ly cà phê bước sang, ngồi vào đúng chỗ mà chàng – của ngày hôm qua vẫn ngồi. “Như thế này, sẽ khiến anh không có cảm giác bị soi mói bởi một cô gái lạ, em có thể ngắm những bức tranh… qua vai anh”.
Qua vai anh… câu nói ấy bỗng nhiên làm trái tim tôi đẫm ướt…
“Hôm nay có nắng ấm lên rồi, chắc là ngày mai, mùa đông sẽ được gọi là một mùa đông cũ, em nhỉ”. Người ấy lại nói, ánh mắt vui tươi như vừa tìm thấy những tia nắng đầu tiên trong giá rét.
Ừ nhỉ, mùa đông vừa đi qua đã biến thành một mùa đông cũ. Tình vừa đi qua thì được gọi là tình cũ. Khi chia tay một người thì người ấy được gọi là người cũ…chỉ duy nhất những kỷ niệm là không cũ, nó còn mới đến nỗi che lấp tất cả những cố gắng dứt rời của người đã đi qua cuộc tình.
“Những ngày nắng cuối của mùa hè thường rất nắng. Những ngày lạnh cuối của mùa đông thường rất lạnh, , vì thế, em đừng có cố tự sưởi ấm nữa, hãy cảm nhận đi, rồi ngày mai, sẽ khác…”. Người ấy nói thế rồi với tay lấy một bông hoa trong lọ hoa cũ kỹ bụi bặm trên bàn, người ấy dùng những ngón tay lau sạch bụi trên những cánh hoa, mầu hồng tươi hé lên rực rỡ. Người ấy cẩn thận đặt bông hoa vào tay tôi rồi nói: “Có gì đâu, chỉ là một lớp bụi thôi mà cô bé”.
Ừ nhỉ, chỉ là một lớp bụi thôi, như kỷ niệm với thời gian, thời gian sẽ phủ bụi lên kỷ niệm và rồi kỹ niệm cũng sẽ cũ đi…tất cả vạn vật trong thời gian đều sẽ cũ…như tình tôi với chàng.
Phạm Bảo Thoa