Người con gái là vậy, một khi đã yêu ai thì lý trí không còn là thứ dẫn lối nữa.
***
Trở về nhà sau một ngày dài đằng đẵng, vứt chiếc túi xách lên bàn, tôi vội ngã người lên chiếc giường kề bên. Trán nóng hổi, chân tay rệu rã, đầu choáng váng. Bệnh thật rồi, tôi thở dài. Cầm chiếc điện thoại lên, tôi gọi cho anh. Sẽ tốt hơn khi có chồng bên cạnh, tôi nghĩ thầm. Tiếng nhạc chờ vang du dương nhưng anh không bắt máy. Tôi đoán, anh bận, nên không làm phiền nữa. Vài phút sau, điện thoại rung, báo có tin nhắn: “Có việc gì sao em?”. Tôi đắn đo trong chốc lát, không biết có nên kể về tình trạng suy kiệt của bản thân. Nhưng rồi, nghĩ lại, cũng chẳng phải là lần đầu tiên một mình chống chọi với những căn bệnh kiểu như thế này. “Không có. Em chỉ gọi nhầm.” tôi đáp lại.
Anh là một thợ nhiếp ảnh với niềm đam mê rong ruổi khắp những vùng đất để tạo ra nhiều tác phẩm có giá trị. Trong khi, tôi là một cô giáo dạy tiểu học, hằng ngày quanh quẩn ngôi trường và những đám trẻ thơ. Tuy đã kết hôn hơn hai năm, nhưng thời gian mà chúng tôi ở cạnh nhau không nhiều. Anh phải đi suốt. Tôi hiểu cho anh, cho những khát khao của một nghệ sĩ nhiếp ảnh, nên chưa bao giờ muốn mình là rào cản cho niềm đam mê của anh. Dẫu rằng, nhiều khi vẫn cảm thấy tủi thân khi nhìn bao cặp vợ chồng kề bên, hạnh phúc.
Tôi lò mò tới tủ trang trí, lấy ra khung ảnh, trong đó có bức ảnh lần đầu anh chụp tôi. Mân mê nó, ký ức về những ngày xưa cũ lại hiện về.
—
– Anh đưa em đi đâu đấy? – Tôi thắc mắc.
– Đến nơi rồi sẽ biết.
– Anh làm em tò mò quá cơ.
– Hehe. Chắc chắn em sẽ thích.
Chúng tôi đến vùng biển nhỏ, nơi có những bãi cát trắng trải dài. Anh bảo, anh thích biển, thích phiêu lưu khám phá, bởi lẽ biển rộng lớn, bao la và sẽ chẳng bao giờ có giới hạn. Anh hay ví tôi là biển, một vùng biển âm áp, ngập tràn niềm vui và cảm giác hạnh phúc.Ngồi bên quán nước cạnh bờ, hai đứa chăm chú nhìn từng đợt sóng biển cuồn cuộn đập vào những ghềnh đá.
– Dữ dội quá anh nhỉ? – Tôi hỏi.
– Thì biển mà em, có bao giờ ngưng nổi sóng.
– Vậy mà anh lại hay ví em là biển? Làm biển có gì hay? – Tôi chu mỏ.
– Haha. – Anh cười to. – Nhưng biển cũng có những sức hút riêng. Chẳng hạn, biển mênh mông, hùng vĩ, lại còn bao bọc mọi người.
– Anh càng nói, em càng thấy biển đáng thương. Biển rộng lớn nhưng lạnh lẽo, bao bọc nhiều người nhưng lại cô đơn. Làm biển chả có gì vui.
– Haha. – Anh bật cười – Thôi được rồi, nếu em không thích, anh sẽ không gọi nữa, được chưa? – Anh nhẹ giọng vỗ về.
– Nói vậy còn nghe được. Hihi – Tôi nhoẻn miệng cười khoái chí.
Cả hai tiến gần phía bờ, nơi những nhành hoa muống biển nằm trơ trọi đơn độc, giữa những nắng gió khắc nghiệt của thời tiết. Tôi nhanh chóng tiếp cận chúng và đứng theo tư thế mà anh yêu cầu để có những bức ảnh ưng ý nhất. Lần đầu tiên tôi cho phép anh chụp ảnh bản thân, lần đầu tiên tôi đồng ý làm người mẫu cho tác phẩm của anh. Hôm đó, khi nhìn vào những thành quả, anh có vẻ rất hài lòng, tôi cũng mừng thầm vì điều đó. Rồi hai đứa ngồi trên những ghềnh đá, ngắm hoàng hôn về trên biển. Mặt trời đỏ như lòng trứng, từng đàn hải âu chao lượn khắp bầu trời, tàu thuyền nối đuôi nhau trở về bờ. Chúng tôi đưa chân xuống mặt nước để đón những con sóng biển tràn về. Từng đợt sóng vỗ vào những bãi đá, âm thanh huyên náo, vang vọng.
– Ồn ào quá anh nhỉ?
– Thì ồn ào mới là biển.
– Em từng đọc ở đâu đó rằng, tiếng sóng không chỉ đơn thuần âm thanh của những hiện tượng vật lý, mà nó còn là tiếng khóc của biển.
– Thôi đi cô nương. Em đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi đó. – Anh vừa nói vừa vuốt nhẹ mái tóc của tôi.
– Hic, người ta chỉ nói theo hiểu biết thôi. – Tôi giận dỗi.
Vậy đấy, mỗi lần kề bên, chúng tôi không thường nói chuyện được nhiều câu, bởi lẽ, anh luôn tìm lí lẽ để phản bác mọi ý kiến mà tôi đưa ra, còn bản thân tôi thì rất hay giận dỗi. Cứ mỗi lần như thế, anh phải ra sức an ủi, vỗ về. Mỗi lần kề bên anh, cảm giác bình yêu lắm, mọi thứ xung quanh như đều bé nhỏ, lu mờ. Tôi ngã tựa vào vai anh, anh choàng tay, ôm tôi vào người. Nhìn vào cảnh vật trước mắt, lại muốn mình là biển và anh là mặt trời, soi tỏ, sưởi ấm và mang đến sức sống cho tôi. Bỗng dưng, lại yêu đời quá, yêu những khoảnh khắc tuyệt vời như thế.
Lần đó, anh gửi những bức ảnh đến một cuộc thi và kết quả, tác phẩm của anh đạt giải nhất.
—
Anh bất ngờ trở lại nhà khi trời đã về khuya, người say mèm và người nồng nặc mùi nước hoa. Anh không nói gì, chỉ ngã lên giường và ngủ. Nhìn vào những vết son môi còn dính lại trên áo, tôi đoán anh vừa có cuộc cuộc vui chơi khoái lạc. Lòng tràn đầy những sự thất vọng, muốn kéo anh dậy để hỏi xem sự tình. Nhưng rồi, ngẫm lại, tôi không làm vì không muốn cắt ngang giấc ngủ của anh. Cả đêm đó, tôi không ngủ, tim đau nhói như ai đó đang vò bóp. “Đàn ông ai chả vậy, nhưng rồi họ cũng sẽ về với vợ, với gia đình.” tôi cố trấn an bản thân bằng những ý nghĩ kiểu như vậy. Cứ mãi xoay người liên tục, nhưng vẫn chẳng thể chợp mắt. Chỉ mong sao trời sáng, để tôi có thể hỏi anh về câu chuyện lúc tối.
Tờ mờ sáng, anh đã bước ra khỏi nhà. Tôi chỉ kịp hỏi vài câu, anh cũng chỉ trả lời qua loa. Tôi hụt hẫng vô cùng và tự hỏi bản thân, liệu rằng mình đã quá bao dung. Tôi không thể làm được bất cứ việc gì trong ngày hôm đó. Khi những nghi ngờ cứ chiếm lấy mọi suy nghĩ, tôi bỗng lo sợ. Bởi lẽ nghi ngờ là nguồn gốc của những sự tan vỡ. Tôi xác định phải gặp lại anh và hỏi rõ những chuyện đã xảy ra. Phải, sẽ rất nguy hiểm khi những nghi hoặc cứ mãi lớn dần, tôi cần một lời giải thích xác đáng. Và những lo sợ đã trở thành sự thật, khi tôi gặp một cô bạn đồng nghiệp của anh trên phố. Cô kể cho tôi nghe về tình nhân của anh, về những lần cô nhìn thấy họ ở cạnh nhau. Rồi khi cô cho tôi xem những tấm ảnh của cả hai đã chụp chung, tôi bàng hoàng rồi hụt hẫng, chới với khi nhìn thấy sự thật. Trước giờ vẫn nghe phong phanh người ta đồn đại, nhưng tôi vẫn tự trấn an bản thân và đặt niềm tin vào chồng. Tôi bật khóc, khóc ở giữa một nơi đông người, trước một cô bạn không quá thân thiết. Tôi biết sẽ rất xấu hổ nhưng bản thân đã bất lực trong việc ngăn nước mắt tuôn rơi và làm chủ cảm xúc. Tan vỡ, tất cả những gì tốt đẹp nhất về anh mà tôi vẫn hay nghĩ đã vỡ tan. Tôi bấy lâu nay vẫn cố níu giữ niềm hạnh phúc gia đình, dẫu có đôi lúc mong manh nhưng chưa bao giờ tôi ngừng hi vọng.
Tôi đờ đẫn trở về nhà, thì anh đã ở đó từ lúc nào. Tôi đưa anh xem những bức ảnh mà cô bạn vừa gửi. Anh giận giữ, bảo rằng tôi ghen tuông vô cớ. Anh đập những thứ gần kề và khung ảnh đã từng được anh nâng niu cũng không là ngoại lệ. Tôi giật nẩy người khi nhìn thấy những mảnh vỡ nằm lăn lóc trên sàn nhà. Không chỉ là một khung ảnh mà đó còn là những niềm tin và cả chứng nhân cho tình yêu của hai đứa. Như không còn tin vào mắt mình, tôi dụi mắt thật mạnh để nhìn kỹ những gì đang diễn ra. Nói rồi anh bỏ đi, chỉ còn tôi ở lại căn nhà quen thuộc. Tôi đứng trơ người, gần như hoảng loạn sau những gì đã diễn ra. Từ trong kẻ mắt những giọt nước trải dài. Còn đâu những lời hứa hẹn, còn đâu yêu thương của những ngày xưa cũ.
“- Anh này, sau khi kết hôn, anh có ngoại tình không?
– Sao lại hỏi chuyện đó?
– Thì em thấy, bây giờ mấy ông chồng hay có chuyện mèo mỡ, rồi về nhà làm khổ vợ con. Em không muốn mình rơi vào tình huống như vậy đâu.
– Đó chỉ là khi họ không còn yêu nhau thôi, còn anh sẽ yêu em suốt đời, nên em không cần lo nghĩ nhiều. Chỉ cần về làm vợ anh và sống hạnh phúc.
– Không biết học từ ai mà sến chảy nước. Nói được thì nhớ làm được. – Tôi chề môi.
– Tất nhiên, “biển” của anh.
– Em không thích được ví là biển đâu. Anh lại quên rồi. – Tôi nhăn nhó.
– Được rồi. Anh quên. Hehe. “
Đến giờ, tôi mới hiểu được, lời hứa hóa ra cũng chỉ là lời nói. Sự khác biệt có chăng chỉ là người thuận miệng thốt ra, người bấu víu vào tưởng như đó là yêu là thương. Bóng đêm bao trùm, tôi chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như lúc đó. Tôi như mất tất cả niềm tin vào cuộc sống, mất nguồn động lực để bước tiếp. Niềm hạnh phúc mà tôi tự huyễn hoặc bấy lâu nay bỗng vỡ tan, nó còn đáng sợ hơn gấp trăm trăm ngàn lần mắc phải những căn bệnh mỗi khi ở nhà một mình.
Mấy ngày hôm sau, anh về nhà xin lỗi. Anh bảo, anh đã sai và muốn hàn gắn mối quan hệ. Tôi phân vân, không biết có nên thứ tha cho những lỗi lầm của anh. Từ sâu thẳm trong trái tim, tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Người con gái là vậy, một khi đã yêu ai thì lý trí không còn là thứ dẫn lối nữa. Tôi không trả lời ngay, mặc dù đã ngầm chấp nhận lời xin lỗi ấy.
Chúng tôi, trở lại vùng biển năm nào. Tôi đã vô cùng thất vọng khi nhìn thấy khung cảnh nơi đó. Bãi cát trắng, phủ đầy những rác. Đám muống biển cũng không còn đất sống. Khung cảnh xung quanh đổ nát, tiêu điều. Biển động dữ dội và sóng cũng đã cuốn trôi nhiều tảng đá gần bờ. Người dân ở đó cũng di cư đến nơi khác sinh sống. So với lần đi đến sau cùng, đã có quá nhiều những thay đổi. Tôi không chắc biển đang giận dữ hay đang đau khổ mà những “tiếng khóc” nghe quặn lòng. Cảm giác bất an bỗng dưng xuất hiện.
Cùng lúc đó, anh nhận được điện thoại, bảo cô tình nhân đã bị tai nạn giao thông và rất cần anh chăm sóc. Trở về nhà, tôi níu anh lại, không cho anh tìm đến người con gái đó.
– Anh đến bên em ấy, chỉ với tư cách một người bạn, giúp đỡ một người bạn.
– Em không quan tâm tình cảm mà anh dành cho cô ta. Em chỉ biết bây giờ anh phải lựa chọn. Nếu anh yêu em thì ở lại, còn nếu anh ra đi, nghĩa là anh chọn cô ta.
Tôi biết mình đã đặt anh vào một lựa chọn khó khăn. Có lẽ anh nghĩ tôi sống ích kỷ. Nhưng bao năm nay sống bao dung, tôi nhận lại được gì. Vị tha để rồi nhìn anh ở cạnh người khác. Anh “chết đứng” một vài phút, rồi quỳ xuống, nức nở khóc:
– Anh xin lỗi. Anh không biết phải làm gì để bù đắp những yêu thương mà em dành cho anh. Nhưng anh yêu cả hai, anh không thể lựa chọn.
Nói rồi, anh vụt chạy đi, tôi cũng ngừng níu kéo anh lại. Tôi khóc, khóc như thể cả đời chỉ còn một lần để khóc. Tôi đổ bệnh ngay sau đó. Nằm trong căn phòng trống hoác, không một bóng người, nỗi cô đơn dường như chạm đến tận cùng. “Giờ này chồng mình đang bận chăm sóc người khác, còn bản thân thì cô độc nơi đây. Đáng thương quá! Haha.” tôi cười chua chát. Có lẽ, người ta nói đúng, đỉnh cao của bi kịch là hài kịch. Sau đó, tôi không còn khóc được nữa, tim chỉ đau nhói lên theo từng nhịp đập. Có lẽ mà không phải có lẽ, chắc chắn tôi đã thua cô ta. Mỗi khi cô đơn, anh tìm đến bên cô ta. Còn tôi, những lúc buồn bã lại gặm nhấm một mình. Khi hai người vui vẻ, anh đâu biết tôi phải đơn độc vật vã với những căn bệnh. Cô ta đã thắng, đã giành được tình cảm từ anh. Vì tôi biết, sẽ chẳng thể nào có điểm dừng trong tình cảm. Bây giờ có thể anh yêu cả hai, nhưng dần dần cô ta cũng sẽ chiếm trọn trái tim anh. Tôi biết, tôi nên bỏ cuộc. Tôi không thích tranh giành và cũng mệt mỏi khi sống trong một thứ hạnh phúc nữa vời. Có lẽ tôi nên đi. Phải rồi, tôi sẽ trả anh lại với hạnh phúc mà anh nên thuộc về. Khi yêu, chẳng ai muốn nhường người mình yêu cho kẻ khác, hơn nữa, người đó còn là chồng mình. Nhưng không còn cách nào khác, tôi ra đi có lẽ sẽ tốt cho cả ba.
Ngày bước ra khỏi căn nhà quen thuộc, tôi quay đầu nhìn lại rất nhìn lần. Chỉ cần anh chạy đến, ôm tôi vào người và hứa sẽ yêu thương, quan tâm như trước, tôi sẽ trở về ngay. Nhưng không, không có anh và cũng chẳng có ai níu kéo, tôi lặng lẽ trở về quê mẹ. Dù chẳng muốn nhưng tôi phải chấp sự thật anh đã không còn là của tôi. Bước lên xe, dù đã cố kìm nén cảm xúc, nhưng đôi khi nước mắt vẫn lã chã rơi. Quá khó để giữ bình tĩnh, quá khó để rời bỏ tình yêu của mình. Con đường về nhà hôm đó sao dài lạ, chắc bởi vì lòng người bộn bề những thứ cảm xúc đan xen. Tôi đã ra đi, và để lại bức thư giã biệt trên bàn.
“Gửi anh,
Em đã suy nghĩ rất nhiều để đưa ra quyết định này. Không ai muốn san sẻ tình yêu cho người khác và em cũng không là ngoại lệ. Em biết sẽ rất khó khăn khi buộc anh đưa ra lựa chọn, nên em quyết định ra đi. Em tin điều đó sẽ tốt cho cả ba. Em nhớ, anh từng nói rằng, anh không biết phải làm gì để bù đắp những yêu thương mà em dành cho anh. Câu trả lời đơn giản lắm anh ạ. Anh chỉ cần sống tốt và hạnh phúc, là em đã vui lắm rồi. Hãy hứa với em, sống hạnh phúc anh nhé. Cám ơn anh về tất cả, em sẽ mãi nhớ về anh.
Ký tên: vợ của anh.”
– Giang Thanh Nguyễn –