Chuyện của mùa thu

Cho người mình yêu một cơ hội. Ai cũng đều xứng đáng có một cơ hội cả. Nhưng khi họ đã từ chối, hoặc đã vứt bỏ cơ hội ấy, thì mình còn băn khoăn gì nữa? Hãy để họ được sống cuộc sống của họ, và mình thì sống cuộc sống của mình. Không nên oán trách gì cả…

***

Miên man nghĩ về sự việc xảy ra hồi chiều ở Công ty, tôi đã ăn xong bát phở tự lúc nào không biết. Đứng dậy thanh toán, khẽ lắc đầu, rùng mình cho những ý nghĩ khó chịu trôi đi mà không thể nào dứt ra được; tôi lững thững đi bộ lại quán trà đá ở đầu phố. Tôi mới chuyển tới khu này, nhưng vì lười nấu ăn và hay thích lê la ngoài phố, vừa viết lách vừa tìm cảm hứng mới, nên quán phở và quán trà đá này chẳng mấy chốc đã trở thành những nơi “đóng đô” của tôi.

Hãy còn khá sớm, trời mới nhập nhoạng tối, nên quán vẫn còn đông khách. Mấy thanh niên choai choai, mấy anh công sở đã xong việc, nhưng độc thân hoặc trốn vợ vẫn chưa chịu về, ngồi nhốn nháo, ồn ào bình phẩm về đủ mọi chuyện…

Chuyện của mùa thu

Tôi lặng lẽ xách một chiếc ghế rồi chọn chỗ ngồi trước một cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ đã đóng cửa, núp dưới bóng tối một cây xà cừ cổ thụ, tránh xa chỗ ồn ào. Chị chủ quán thấy tôi yên vị xong, chẳng cần hỏi, tự động mang ra một cốc nước vối đá loãng, nhìn tôi cười, rồi lại trở lại tíu tít với khách.

Tôi vừa lặng lẽ nhấm nháp cốc nước vối mát lạnh – nghe lòng đã dịu lại ít nhiều; vừa lơ đễnh đưa mắt nhìn khắp lượt phố phường.

Thế mà Hà nội cũng bắt đầu vào thu rồi!

Thu sớm nên ban ngày trời hãy còn nắng nóng. Nhưng ban đêm đã bắt đầu có thể cảm nhận được những bước chân của mùa thu tràn về trong thành phố. Bởi Hà Nội những ngày này, dù ban ngày trời nắng nóng, oi bức tới mức nào thì khi bóng đêm vừa trùm phủ không gian, là hơi nóng của ban ngày sẽ nhanh chóng bị quét sạch, thay vào đó là thứ không khí mát mẻ, trong lành và thứ gió đêm mùa thu bắt đầu dìu dịu, mơn man.

Bên kia đường hai ông bà tây mũi lõ ngồi ở bộ bàn ghế đặt dưới mái hiên nhà hàng, thong thả thưởng thức bữa chiều. Vừa ăn vừa nói chuyện, vừa nhìn nhau trìu mến…

Vội vã đi qua đường một đôi trai gái ăn mặc sành điệu. Cô gái mặc váy ngắn, đi đôi guốc cao, tay bám chặt vào chàng trai cho khỏi ngã…

Nằm tơi tả trên mặt đường, dưới ánh đèn lúc này đã bắt đầu chiếu rõ là vô vàn những chiếc lá sấu, lá xà cừ khô mà các cô lao công chưa kịp dọn. Lá xà cừ to; lá sấu nhỏ và dài. Một vài chiếc khẽ cong lên vì ánh nắng buổi chiều chiếu rọi. Có chiếc lá mới nhuốm một màu vàng xuộm, có chiếc thì đã bắt đầu ngả màu nâu khô. Vài chiếc lá xào xạc trên mặt đường, cuốn theo sau những làn xe chạy… Nhìn những chiếc lá khô tơi bời khắp trên mặt đường mặt phố ấy, ta cảm nhận được thật rõ hơi thở của mùa thu…

Đang thẩn thơ thì một tiếng “cạch” cùng với ánh sáng lóe lên bên cạnh làm tôi giật nảy mình. Quay sang thì một vị khách đã xách ghế đến ngồi gần chỗ tôi tự bao giờ. Ngọn lửa từ chiếc zippo, khẽ nhảy nhót dưới bàn tay khum lại để chắn gió châm thuốc, hắt lên làm khuôn mặt vị khách – một cậu chàng trạc tầm tuổi tôi – sáng lên một cách kỳ lạ. Vừa kịp bối rối quay mặt đi để giấu ánh nhìn tò mò xen lẫn ngỡ ngàng của mình khi thấy hắn nhìn sang tôi thì ánh lửa vụt tắt kèm theo một tiếng “cạch” nữa khi nắp chiếc zippo đóng lại.

– Có phiền ko? Hắn đột nhiên cất tiếng.

– Hả? – Tôi đơ mất một giây khi nghe câu hỏi cụt lủn, chẳng rõ có phải dành cho mình hay không của hắn. Rồi chợt nhận ra trong bóng tối nhờ nhờ lúc này đã quen mắt ánh nhìn của hắn hướng về phía mình, nghĩ chắc là hắn hỏi về việc hắn hút thuốc, nên tôi vội trả lời: Uhm… Cũng không phiền lắm. Anh cứ tự nhiên.

Hắn nháy mắt mỉm cười, bỏ cái zippo vào túi áo và bắt đầu hút thuốc. Vừa hút hắn vừa rút từ trong túi đeo vai ra một chiếc tablet, bật màn hình và bắt đầu chăm chú đọc. Thấy vị khách lặng lẽ chìm vào thế giới riêng, tôi cũng lôi chiếc điện thoại của mình ra định viết tiếp truyện ngắn còn dang dở, nhưng những hình ảnh, những câu nói của chị trưởng phòng hồi chiều lại lởn vởn trong tâm trí, tôi chẳng thể tập trung được, lại thẫn thờ ngồi nhìn dòng đèn xe chói lòa qua lại trên đường.

– Thỏa thuận nhé! Chỉ một, à không, hai điếu thôi. Oki không? Tiếng vị khách trẻ tuổi lại vang lên làm tôi giật thót mình một lần nữa! Cái gã thật kỳ! Cứ như ma mà thật giỏi làm cho người khác giật mình! Tưởng hắn đang mải đọc rồi cơ!

– Hả? – Tôi quay sang, cất tiếng như một phản xạ.

– Thuốc ấy mà!

– Ah uh… Chắc ý hắn là hắn sẽ chỉ hút hai điếu thuốc thôi để đỡ phiền cho tôi. Đoán vậy tôi ậm ừ cho qua chuyện. Mà sự thực thì tôi cũng không thấy phiền lắm. Tôi không quá dị ứng với khói và mùi thuốc lá như nhiều người. Đôi khi có những loại thuốc còn có mùi thơm thơm rất… dễ chịu. Nhưng ấy là ở ngoài không gian thoáng rộng thôi. Chứ trong không gian chật hẹp, bí bức mà còn phải hít khói thuốc nữa thì lại là chuyện khác.

Thư thoảng tôi hay vẩn vơ, giả sử người đàn ông sau này mình yêu mà hút thuốc lá thì sao? Đôi khi tôi thấy việc nhìn một người đàn ông hút thuốc khá là “manly”. Đôi khi ngắm nhìn một người đàn ông ngồi trầm tư hút thuốc có gì đó rất hấp dẫn. Tuy nhiên nghiện thuốc lá thì lại không nên. Hút tới mức răng ố vàng cả ra thì quả là tệ hại và… bất lịch sự. Nhưng thiết nghĩ ranh giới giữa hút cho… manly và nghiện thuốc lá thì chắc chẳng kiểm soát được. Mà tôi lại theo chủ nghĩa sức khỏe là vàng, nên không hút thuốc thì… vẫn hơn. Nhưng giả dụ mà yêu quá thì có khi tôi cũng sân siu mà bỏ qua chưa biết chừng… Cái đó cũng chẳng thể nói trước được!

Nhưng mà cái kiểu nói chuyện của vị khách thật là kỳ cục. Không đầu không cuối. Và cộc lốc, củn lủn. Hơi bất lịch sự, mà lại như suồng sã cứ như thể tôi và hắn đã quen thân lắm không bằng…

– Nghĩ gì mà đăm chiêu, nhăn nhó thế? – Hắn lại bất chợt cất tiếng, vẫn với cái kiểu cộc lốc ấy, làm tôi chút nữa phì cười vì những ý nghĩ vừa lướt qua trong đầu mình.

– À, mấy chuyện khó chịu ở công ty ấy mà.

– Chuyện ở công ty thì đau đầu rồi! Người giỏi giang, tốt bụng không thiếu, nhưng những người nhỏ nhen, ti tiện thì cũng chẳng ít. Đôi khi bon chen, ganh đua mệt mỏi lắm!

– Ừ, chính xác là như vậy! – Tôi lẩm bẩm như bị thôi miên trong khi mắt thì nhìn chằm chằm vào hắn một cách vô thức. Những câu rặt mùi triết lý sự đời ấy nói ra giữa hai người không quen biết làm tôi thấy rất kỳ lạ. Tuy nhiên giọng điệu và nét mặt hắn có gì đó rất tự nhiên và chân thành, khiến tôi không thể nghi ngờ.

Hắn không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục mải miết vào màn hình của chiếc tablet. Nhấp nháy theo những cái vuốt nhẹ, ánh sáng xanh nhàn nhạt từ màn hình hắt lên làm nổi bật những đường nét trên gương mặt hắn. Một vẻ đẹp khá lạ, nhưng cũng không kém phần thanh tú. Khuôn mặt hắn nhỏ, mũi, miệng đều nhỏ và thanh. Đôi mắt một-mí-rưỡi lạ lẫm nhưng linh hoạt và sáng. Hàng ria con kiến ở trên mép không hiểu sao không tạo cảm giác già nua hay… hợm hĩnh mà lại hài hòa một cách kỳ lạ với gương mặt thanh thoát hơi có phần trẻ con của hắn, tạo ra một nét cuốn hút rất riêng. Tóc của hắn không được cắt theo những kiểu dáng thịnh hành bây giờ, không nhuộm mà chỉ tỉa đơn giản, gọn gàng. Những lọn tóc mái mượt, đen láy, hơi dài, xòa xuống lông mày, chạm vào gọng kính trắng. Chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt có những kẻ sọc nhỏ.

Thấy hắn đang chăm chú quá mức đọc một cái gì đó rất-nhiều-chữ trên tablet, không kìm được tò mò, tôi cất tiếng hỏi, học theo cái giọng điệu cộc lốc của hắn:

– Đang đọc gì vậy?

– Ah – Hắn ngẩng lên, cười. Gọng kính và hàm răng trắng lấp lóa theo làn ánh sáng của những chiếc đèn xe chạy trên đường hắt vào: Đọc mấy truyện ngắn trên mạng ấy mà. Forum chuyên đăng truyện ngắn của các tác giả trẻ ấy, nhiều truyện cũng được phết.

– Vậy cơ à? Tôi lơ đãng trả lời nhưng vẫn trong lòng lại rất đỗi tò mò. Tôi có biết forum này, và thư thoảng tôi cũng quăng truyện ngắn của mình lên đó để… thăm dò dư luận.

– Uhm…

– Sao không đọc các truyện đang hot hot, nổi nổi ấy? Truyện của các tác giả trẻ nhiều khi chất lượng không được ổn định lắm.

– Cũng không hẳn. Đôi khi các cây bút mới sẽ mang cho ta góc nhìn và hơi thở mới. Dù có thể, trong một chừng mực nào đó, văn chương của họ chưa thể gọt giũa, điêu luyện bằng văn chương của những người đã có nghề.

– Cậu có vẻ hiểu biết phết nhỉ! – Lần này thì tôi phì cười thật sự vì cái giọng điệu triết lý của hắn.

– Cũng không có gì ghê gớm đâu. Tớ làm IT support cho forum ấy nên có quan tâm đôi chút. Thư thoảng lên đọc cho vui vậy mà.

– À ra vậy… Thế đang đọc truyện gì? – Tôi hỏi.

– Ngôi nhà hoa vàng.

Thiếu chút nữa thì tôi “Á” lên một tiếng khi nghe câu trả lời của hắn. Đó là truyện tôi đăng trên forum cách đây chưa lâu mà. Thật ngẫu nhiên và tình cờ khi ngồi nói chuyện với một cậu chàng ở trà đá vỉa hè và phát hiện ra hắn chính là IT support của forum và lại đang đọc truyện của mình sáng tác. Cuộc sống đôi khi rất nhiều điều kỳ lạ như vậy. Tôi định cất tiếng hỏi xem hắn thấy truyện của tôi thế nào thì lại kìm lại được. Giờ mà bảo hắn là mình sáng tác truyện ấy thì chắc gì hắn đã tin… Nghĩ thế tôi lại nín thinh, lặng lẽ ngắm phố phường.

Đêm đã bắt đầu sâu và trời đã mát mẻ hơn. Thoảng đâu đây trong gió một thứ mùi hương ngọt ngào, mỏng mảnh. Khi ngày bắt đầu chuyển sang đêm, thường rất khó để nhận ra thứ mùi hương đặc trưng ấy của mùa thu. Vì trong gió vẫn lẫn nhiều tạp hương: Mùi thức ăn thơm lừng từ các nhà hàng bên đường bay ra như mời chào thực khách qua đường; Mùi xăng xe của một ngày bận rộn vẫn còn lẩn quất trong từng ngõ ngách; mùi nồng nồng của cái nắng ban ngày còn rớt lại… Nhưng khi đêm bắt đầu sâu hơn, nếu lắng nghe ta có thể dễ dàng nhận ra mùi hương ấy. Hoa ngọc lan. Hoa hoàng lan. Hoa sữa đầu mùa. Hoặc một thứ hoa mùa thu nào đó không ai tên biết bí mật tỏa hương từ một khu vườn nào đó quanh đây…

– Mới chuyển đến khu này đúng không? Hắn cất tiếng sau khi đã tắt màn hình và bỏ chiếc tablet vào túi.

– Ừ… tớ mới đến thuê nhà trọ ở khu này được chưa đầy hai tuần. Sao biết?

– Thì tớ dân đây mà. Lại lê la quán trà đá này suốt ngày nữa. Nên ai mới đến là biết liền chứ.

– Tớ cũng thích ngồi quán này. Mát mẻ thoáng đãng lại ngắm được cảnh phố phường.

– Vậy thì sẽ hay gặp nhau rồi. Tớ thiếu mỗi nước mang võng ra quán trà đá này mắc nữa thôi. Hì… Nhưng giờ tớ bận chút rồi. Khi khác gặp nhé!

Hắn mỉm cười, nháy mắt chào, rồi chạy như bay vào con ngõ nhỏ đối diện bên kia đường. Dáng hắn nhanh chóng chìm vào bóng tối của những tòa nhà hai bên ngõ.

Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của tối và hắn.

Hơi lạ nhưng thú vị.

***

Rồi quả đúng như hắn nói, sau đó tôi và hắn gặp nhau luôn. Cứ khi nào tôi rảnh rỗi, lê la ra quán trà đá đó để hít thở không khí trong lành về đêm, để ngồi ngắm dòng đời xô đẩy – như tôi vẫn hay đùa vậy, là lại gặp hắn – vẫn chỗ ngồi quen thuộc núp dưới bóng tối của thân cây xà cừ cổ thụ. Có hôm ra tới nơi đã thấy hắn rồi. Có lần tôi đã ngồi được một lúc thì hắn ra. Chẳng biết tự lúc nào tôi trở nên quen thuộc với sự có mặt cũng như những câu chuyện đôi khi hài hước, đôi khi “sặc mùi sến súa” của hắn.

Chuyện của mùa thu

***

– Thế cái vụ ở Công ty thế nào rồi? – Hắn bất ngờ hỏi tôi vào một ngày rất lâu sau lần nói chuyện đâu tiên, cái lần duy nhất tôi nói với hắn về chuyện khó chịu đang xảy ra ở Công ty.

– À… Chị Trưởng phòng không ưa tớ lắm. Tớ cũng không biết tại sao nữa. Đôi khi có cảm giác chị đang gây áp lực để đẩy tớ ra khỏi đội. Có lần chị đã comment về tớ không tốt lắm với Nhân sự tập đoàn…

– Căng nhỉ! Thế cậu nghĩ sao?

– Nghĩ sao cái gì?

– Thì thấy những lời comment ấy có đúng không? Cậu có làm gì sai, kém khiến chị ấy khó chịu không?

– Tớ nghĩ là không. Bản thân tớ thấy tớ chẳng có gì phải băn khoăn về chất lượng công việc cũng như về cách cư xử với mọi người cả. Tớ đã luôn nỗ lực hết mình và chẳng làm điều gì xấu với ai.

– Vậy thì có gì mà phải lo. Trong quan hệ giữa người với người, đôi khi cảm giác cá nhân chi phối rất nhiều. Nhiều khi chỉ là mình không ưa nên mình ghét thôi chứ người ta chẳng có tội lỗi gì. Nhìn cái mặt thấy ghét nên phải đập cho mày chết, còn tao chả quan tâm tới những việc tốt đẹp gì mày làm sứt. Cánh đàn ông bọn tớ thì ít hơn. Cảm xúc cá nhân với chuyện công việc rất rạch ròi. Mình nhìn cái mặt thằng đó mình thấy cứ ghét ghét là, nhưng nó lại rất được việc, nên thay vì đấm, mình phải bắt tay với nó thôi. Chứ còn mấy chị em phụ nữ, đôi khi toàn sống kiểu đó với nhau.

– Tớ cũng nghĩ là vậy… Thế với cậu, tớ mang lại cảm xúc cá nhân gì? – Tôi vừa cười vừa hỏi hắn.

– Cảm xúc gì ấy hả? Cảm xúc… muốn nói chuyện. Chính xác là như vậy! Hắn nhíu đôi lông mày đen nhánh lại, nên đôi khi dù nhìn cái mặt cậu không ưa lắm, nhưng vẫn phải nói chuyện. Nhất là những lúc mặt cậu cau cau có có như cụ già. Haha…

Hắn nói rồi cười vang. Tiếng cười giòn tan làm náo động bầu không khí mát mẻ, trong trẻo của những ngày giữa thu. Tôi ngồi ngắm màn đêm dịu dàng bao quanh, hít hà những hương mùa thu phảng phất. Thấy lòng mình cũng ngân lên nhè nhẹ…

***

– Cậu bảo sao? Cậu cũng viết văn á? – Hắn hét toáng lên khi tôi tâm sự với hắn là tôi cũng có “ngọp ngoẹp” viết lách. Đừng bảo là tớ đang ngồi với một cây bút trẻ có tiếng đấy nhé! Tớ “khớp” lắm! Hắn vừa nói vừa làm động tác né người qua một bên làm tôi phải phì cười.

– Tớ đang tập tành thôi. Mới viết được vài truyện ngắn nho nhỏ vứt trôi nổi trên mạng thôi mà.

– Ái chà! Học Luật, làm liên quan đến Luật mà lại mê viết văn! Thế cậu có định sau này bỏ nghề chuyển sang viết văn chuyên nghiệp không?

– Cái đó tớ cũng chẳng biết nữa! Thích viết thì cứ viết cho thỏa thích thôi. Còn tớ không có định hướng gì cụ thể… Chẳng may sau này nổi tiếng, tớ sẽ tính tới chuyện bỏ đi làm thuê chỉ ngồi nhà viết văn… He he…

– Tới lúc đó đừng quên anh em nha!

– Cái đó thì khó biết được lắm. Người nổi tiếng thì nhiều anh em lắm, biết anh em nào vào anh em nào mà quên với nhớ. Thế cậu có muốn xin chữ ký tớ dần, để sau này bán kiếm tiền không tớ ký cho. Giờ đang rảnh, sau này nổi tiếng không có thời gian mà ký đâu nhé!

– Thôi cho tôi xin! Thế nói xem, truyện cậu viết là truyện gì để tớ về đọc và review cho?

– Mới được vài truyện thôi mà, Ngôi nhà hoa vàng này, Chàng trai buổi sáng này…

– Khoan! Ngôi nhà hoa vàng, truyện này nghe quen quen! Có phải…- Đang nói tới đó thì hắn bỗng dừng khựng lại, nhìn trân chối sang bên kia đường. Ánh mắt hắn như gắn chặt vào chiếc xe máy vừa vòng vào trong con ngõ nhỏ đối diện – Tớ lại có chút việc rồi! Ngôi nhà hoa vàng, hình như tớ đọc rồi thì phải, tớ sẽ về tìm đọc lại. Giờ tớ phải đi cái đã! Bye nhé!

Hắn nói rồi cuống cuồng vớ lấy túi xách và lao vào con ngõ nhỏ đối diện. Vội vàng tới mức thiếu chút nữa là chiếc tablet ở trong chui tuột ra khỏi túi.

Đã nhiều lần giữa các cuộc nói chuyện hắn hành động như vậy. Đột ngột kêu bận rồi sau đó vội vàng chạy vào con ngõ ấy và mất hút.

Ban đầu tôi không chú ý lắm. Nhưng rồi tôi bắt đầu phát hiện ra những khoảnh khắc hắn bồn chồn đưa mắt ngóng vọng sang con ngõ đó như chờ đợi một điều gì. Và, không dám chắc, nhưng có vẻ như việc hắn lao mình sang con ngõ nhỏ ấy có liên quan tới một chiếc xe máy, một chiếc xe máy do một người con trai cầm lái, ngồi sau là một cô nàng sành điệu, vòng tay ôm chàng trai chặt cứng. Một vài lần thì người con gái tự đi xe một mình, nhưng đa phần thì là chàng trai đèo. Không nhìn thấy mặt, nhưng làn da trắng ngần, lối ăn mặc trẻ trung hợp mốt và cặp giò thon dài khiến tôi nghĩ đó chắc hẳn là một cô gái đẹp. Những lần mà tôi kịp nhìn thấy, khi chiếc xe vòng vào trong ngõ là hắn lập tức lao theo…

Có việc gì giữa hắn và-cái-ngõ-ấy? Có thực sự hắn liên quan tới những người ngồi trên xe đó không? Nếu có thì như thế nào? Hắn yêu đơn phương cô gái ấy? Hay có chuyện gì phức tạp hơn giữa ba người, giữa hắn, giữa cô gái, và chàng trai? Một cuộc tình tay ba? Một sự phản bội? Hay là gì? Hay tôi nhầm?

Rất nhiều câu hỏi quay cuồng trong đầu tôi khi nhìn hắn mất dạng vào con ngõ sâu hun hút. Đã vài lần tôi định hỏi hắn. Nhưng rồi lại thôi. Vì nếu thực, đó chắc hẳn là một câu chuyện không đơn giản, không dễ gì để chia sẻ. Có thể một ngày nào đó hắn sẽ tự nói với tôi.

Hà nội đã qua trung thu. Thời gian này, đêm đã bắt đầu se se lạnh. Không gian như được trùm phủ bởi một lớp màn mờ mờ, nửa là sương, nửa là khói từ những cánh đồng vùng ngoại ô bay vào. Đôi khi về khuya còn ngửi thấy rõ mùi rơm rạ cháy thơm thơm khét khét lẩn quất trong không khí. Những ngày cao điểm, khói rơm rạ có thể khiến cho người ta cay cay mắt…

***

– Chà chà! Tớ đã đọc lại truyện Ngôi nhà hoa vàng rồi nhé! Hắn nhìn tôi rồi nháy mắt đầy tinh ngịch vào một lần gặp gỡ sau đó ít lâu.

– Vậy sao? – Tôi tôi hơi ngượng ngùng khi nói chuyện với hắn về “tác phẩm” của mình, nhưng cũng tò mò muốn biết hắn đánh giá về câu chuyện như thế nào.

– Cảm giác đọc truyện do một người bạn mình sáng tác kể cũng là một trải nghiệm mới lạ. Đôi khi có cảm giác hứng thú, muốn xem bạn mình viết cái gì, viết như thế nào, nhưng nhiều lúc cũng có cảm giác mình đã biết tỏng rồi… Nên cũng khó nói được là mình thực sự thích hay thích vì muốn… ủng hộ bạn mình nữa.

Lại cái giọng triết lý sự đời. Tôi phì cười:

– Tớ đâu có cần cậu ủng hộ. Giỏi lắm thì cũng chỉ tăng được một view thôi mà!

– Một là một thế nào! Tớ đọc đi đọc lại bốn, năm lần liền đấy chứ! Nhưng mà này, cái chuyện vườn hoa vàng là thật hay đùa?

– Ối giời ơi! Cậu thật là gà mờ! Cậu không nghe người ta nói “nhà văn nói láo, nhà báo nói phét” hay sao? Tôi trề môi ra trêu hắn rồi bò ra cười trước khuôn mặt tiu ngỉu của hắn. Nhưng rồi thấy hắn có vẻ dỗi, tôi nghiêm túc trở lại: Thực ra thì nói là có thật cũng không phải mà không có thật cũng không chính xác. Vườn hoa đó có thật, nhưng trong một tình huống khác, chỉ là tớ gắn nó vào với câu chuyện này thôi.

– Vậy sao?

– Vậy đấy! Hồi bé ở khu nhà tớ có một ngôi nhà, trong vườn nhà họ trồng rất nhiều cây hoa bướm vàng. Trước sân, trong vườn, ở cổng, thậm chí len lỏi dưới những gốc cây chanh cây bưởi là vô số những cây hoa màu rực ấy. Sống trong ngôi nhà là một người phụ nữ với hai cô con gái. Họ sống rất khép kín với những người sung quanh. Tớ đã từng rất thích khu vườn, thích cái màu hoa ấy. Nhiều lần muốn xin ít hạt về để trồng trong vườn nhà, nhưng một phần vì lối sống của họ, một phần vì nhút nhát trẻ con nên tớ đã không bao giờ dám. Tớ chỉ còn cách đi thật chậm mỗi khi có việc đi qua đó để ngắm nhìn… Sau này lớn lên tớ đã rất muốn viết một cái gì đó về ngôi nhà…

– Ra vậy. Thế cô thợ may trong truyện, sao sau khi chồng cô ấy trở về, rồi lại bỏ đi, cô ấy lại bán nhà và đi mất? Hắn dồn dập hỏi.

– Cậu đang tra khảo tớ đấy à?

– Ờ thì…

– Bởi vì lần một chú ấy bỏ đi, cô ấy đã chờ, đã cho chú ấy một cơ hội quay về rồi. Đến lần hai bỏ đi nữa thì có nghĩa là, chú ấy thuộc về một nơi khác, hoặc-những-nơi-khác, mà không thuộc về cô ấy. Cậu hiểu không? Cho người mình yêu một cơ hội. Ai cũng đều xứng đáng có một cơ hội cả. Nhưng khi họ đã từ chối, hoặc đã vứt bỏ cơ hội ấy, thì mình còn băn khoăn gì nữa? Hãy để họ được sống cuộc sống của họ, và mình thì sống cuộc sống của mình. Không nên oán trách gì cả…

– Thế còn tình yêu của mình thì sao? Hắn bỗng nhiên ngắt lời. Tiếng hắn như một làn gió lạnh thoảng qua làm tôi hơi sửng sốt. Quay sang nhìn, thấy khuôn mặt hắn như đanh lại, mắt nhìn chằm chằm xuống đất.

– Tình yêu của mình ư? Yêu một người là muốn cho người đó được sống vui vẻ và hạnh phúc đúng không? Vậy thì khi người ta ở bên mình người ta không thấy vui vẻ; nhưng người ta lại tìm thấy điều ấy ở một nơi khác, vậy mình sẽ giữ người đó ở bên mình và chịu đau khổ, hay để họ được sống là họ với niềm vui mà họ mong mỏi? Tớ đọc được ở một cuốn sách nào đó tớ chẳng nhớ tên như thế đấy… Nếu tình yêu của mình đối với người mình yêu không phải là một món quà, thì đừng bắt họ phải nhận chứ? Như vậy có vui vẻ gì đâu. Phải không nào?

Tôi nói rồi cố lục tìm trong trí nhớ mình cuốn sách tôi đã đọc, nhưng không tài nào nhớ nổi. Tôi bảo hắn tôi sẽ cố nhớ xem đó là cuốn gì và mua tặng hắn. Hắn cười không nói – lần đầu tiên tôi thấy hắn có vẻ đăm chiêu thay vì châm chọc hay triết lý với tôi như vẫn thường làm. Rồi hắn rút thuốc ra và châm lửa hút. Loay hoay một hồi hắn mới châm xong điếu thuốc. Đôi bàn tay hơi run run. Tôi thực sự ngạc nhiên trước biểu hiện hơi lạ đó của hắn. Nhưng có vẻ hắn đang chìm vào suy tư. Không hề để ý tới sự có mặt của tôi.

Một cơn gió se se lạnh ùa về, cuốn xào xạc những chiếc lá khô cong trên mặt đường, mang theo hương hoa sữa đã bắt đầu nồng đậm…

***

Khoác chiếc cardigan dài tay lên người, xách theo chiếc túi đựng cuốn sách đã tìm mua tặng hắn, tôi lững thững đi ra quán trà đá. Chọn chỗ ngồi quen thuộc núp dưới bóng tối của thân cây xà cừ cổ thụ, tôi nhấp từng ngụm trà nóng và chờ hắn. Việc gặp lại hắn sau hai tuần đi xa trở về gieo vào lòng tôi những cảm xúc mới lạ. Một chút gì đó như là mong đợi, một chút gì đó thân quen, và một chút gì đó như là hân hoan – như thể một bông hoa nho nhỏ xinh xinh kỳ lạ vừa nở ở quanh đây. Tôi có rất nhiều điều muốn kể với hắn về chuyến công tác hai tuần vừa rồi của tôi. Tôi cũng đã tìm mua được cho hắn cuốn sách mà tôi hứa. Rồi tôi và hắn sẽ cùng thảo luận về câu chuyện trong cuốn sách…

Mùa thu sắp kết thúc rồi. Những ngày này mặt trời vẫn không ngừng chiếu rọi. Nhưng ngay cả vào những ngày nắng rực rỡ nhất thì trời cũng không còn oi bức nữa. Bao trùm không gian là thứ không khí rất mát lành và trong trẻo. Tuy nhiên đã bắt đầu xuất hiện những ngày mà ánh nắng phải khó nhọc lắm mới chiếu qua những làn mây dày, để phủ xuống thành phố một thứ màu nhàn nhạt, phai phai, bàng bạc. Và dù ban ngày nắng đến mấy thì khi đêm xuống trời lập tức trở nên se se lạnh. Nếu có việc đi ngoài đường vào tối muộn thì phải mang theo áo khoác ấm, nếu không muốn bị thấm sương lạnh.

Tôi giữ chặt tách trà nóng trong lòng hai bàn tay, cảm nhận hơi ấm đang tan dần của nó. Trời se se lạnh như thế này mà giữ trong tay một tách trà nóng cảm giác rất là tuyệt. Mùa đông càng đến gần, người ta càng cảm thấy cần hơi ấm.

Tôi ngồi nhâm nhi tách trà, vừa nhìn ngắm dòng người qua lại vội vã trên đường. Đêm càng về khuya mọi người càng có vẻ vội vã. Họ nhanh nhanh trở về nhà cho ấm áp. Cái lạnh đêm cuối thu đôi khi làm người ta bất ngờ hơn của lạnh đêm mùa đông, bởi người ta đã chẳng đề phòng và chuẩn bị…

Tôi giật mình nhìn đồng hồ. Đã gần 10h đêm. Hắn không tới. Thực sự là hắn không tới! Đặc biệt là vào ngày tôi đã rất háo hức gặp hắn như vậy… Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tôi chợt phát hiện ra một điều: Phải, kỳ lạ thay, tôi và hắn chưa bao giờ cho nhau số điện thoại! Hắn không hỏi tôi và tôi cũng không để ý tới việc đó. Thêm vào đó là tôi và hắn chưa bao giờ thực sự hẹn để gặp nhau ở quán trà đá này. Lần nào tôi tới đây cũng gặp hắn. Hoặc hắn đến sớm hoặc hắn đến trễ. Nhưng chưa lần nào tôi đến mà hắn không có mặt. Còn những ngày tôi bận, không đến, thì… Tôi không biết nữa! Hắn có đến không nhỉ? Sao tự nhiện giờ tôi mới nghĩ ra điều đó. Những ngày tôi không đến, hắn có muốn gặp tôi, hắn có băn khoăn, có muốn gọi cho tôi hay không? Tôi không bao giờ biết. Bởi hắn chưa bao giờ hỏi số điện thoại của tôi. Và chúng tôi cũng chưa bao giờ nói chuyện với nhau về điều đó…

***

Một đợt gió mùa được dự báo là rất dài đang sắp sửa kéo về làm không gian trở nên nặng nề. Mây đen và gió lạnh vần vụ báo hiệu sẽ có mưa bão lớn. Mùa đông dài và lạnh đang đến thật gần; chẳng mấy chốc sẽ cuốn sạch cái vẻ mơ màng hão huyền của mùa thu, và trùm phủ không khí thê lương lên mọi cảnh vật.

Đã bốn ngày liên tiếp tôi ra quán đợi hắn mà không thấy hắn tới. Tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra. Không biết là có thể xảy ra chuyện gì. Tôi không có thông tin liên lạc nào của hắn. Chúng tôi chưa từng nói về chuyện đó. Tôi biết chỉ có một cách duy nhất là hỏi chị chủ quán, vì hắn bảo hắn là khách quen ở đây. Nhưng vì ngại, vì không biết bắt đầu từ đâu tôi cứ lần lữa mãi. Nhưng rõ ràng, không thể cứ đợi vu vơ như vậy mãi được. Cơn mưa bão thì đang tới rất gần. Tôi phải mở lời thôi…

– Chị ơi em hỏi chút! Cái cậu gầy gầy cao cao, đeo kính cận, hay mặc áo kẻ, ôm tablet ngồi đây một dạo, giờ đi đâu không thấy nhỉ?

Chị chủ quán giật mình:

– Ai?

– Cái cậu chàng có hàng ria con kiến, hay hút thuốc bằng zippo ấy chị.

– Sao… sao tự nhiên…em lại hỏi cậu ta? Giọng hốt hoảng của chị bỗng dưng khiến tôi gai gai người.

– Ờ… tại lâu lâu không thấy cậu ấy đâu nên em hỏi thôi.

– Thế em quen nó à?

– Vầng, quen sơ sơ chị ạ. Tôi ậm ừ.

– Chào ôi! Thế em không biết chuyện gì à?

– Ah, em… Tại em đi công tác mới về…

– Nó bị tai nạn chết rồi em không biết à? Chị chủ quán vừa liếc những vị khách đang uống nước, vừa thì thầm nói với tôi để tránh sự chú ý của họ. Vậy mà tôi vẫn nghe như có tiếng sấm bên tai. Hay là tiếng sấm thật? Báo hiệu cơn bão tới?

– Như thế nào? Tai nạn thế nào hả chị? Miệng tôi khô nghét.

– Bị tai nạn ngay con ngõ đối diện kia kìa. Nó đi du học. Thế người yêu nó ở nhà yêu người khác. Khổ thân thằng bé chung tình, bay từ tận ở bên kia về để gặp, để thuyết phục, mong con bé quay lại. Vậy mà… Một tối nó đang ngồi đây, thấy xe đèo người yêu về, nó vội lao sang, ai dè… Một thằng taxi phóng nhanh, đi ẩu tông vào nó. Chết luôn đấy! Khổ thân thằng bé!

– Tai nạn hôm nào hả chị?

– Cách đây… Để xem nào… Hơn ba tháng rồi. Cuối tuần trước là một trăm ngày của nó đấy.

Tôi thấy tai mình ù đi, và đầu óc thì choáng váng. Hơn ba tháng? Hơn ba tháng là như thế nào?

– Hơn ba tháng ấy ạ? Sao lại thế được? Chị có nhầm không? Hai tuần trước em…

– Em làm sao? Hơn ba tháng thật chứ đùa đâu! Nó về vào đợt cuối hè mà. Chị còn lạ gì nó. Trước khi đi học nó cũng ngồi đợi người yêu nó ở đây suốt mà. Khổ thân thằng bé! Không biết nó đã được siêu thoát chưa. Chết oan uổng quá mà vẫn còn nặng nợ thế!

Tôi thu mình ngồi vào dưới mái hiên. Đầu óc tôi quay cuồng. Toàn thân tự nhiên lạnh toát. Tay tôi cũng lạnh. Tôi nắm chặt chén trà giờ này cũng đã nguội lạnh. Tôi thực sự không hiểu chuyện gì. Vừa hai tuần trước tôi và hắn… Có lẽ nào…

Thấy tôi không nói gì, chị chủ quán liếc tôi rồi hất hàm?

– Sợ sao mà run rẩy lẩy bẩy thế? Có gì mà phải sợ! Lúc đầu chị cũng sợ đấy. Nhưng sau chị nghĩ mình có làm gì nên tội đâu mà sợ nó. Nó thì hiền lành thế cơ mà. Mấy hôm mới xảy ra chuyện chị nghỉ bán ở nhà. Rồi sau nghĩ thế vẫn ra bán. Mà vẫn thấy bình an, còn có vẻ làm ăn phát đạt chứ. Có gì mà phải sợ!

– Vầng!

Tôi ậm ừ rồi đứng dậy ra về. Trời đã bắt đầu mưa. Dắt xe ra khỏi quán trà đá, tôi phóng như bay về nhà. Những hạt mưa quất vào mặt tôi đau rát và lạnh lẽo. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rõ rệt dòng nước mắt đang chảy trên má mình nóng hổi. Mưa. Lạnh. Tóc rối. Ướt át. Tai nạn. Trăm ngày. Siêu thoát. Hai tuần trước. Giọng nói. Khuôn mặt. Tiếng cười… Tất cả hỗn độn vần vụ trong đầu tôi. Tôi như đang đi trên mây. Vậy là hắn đã đi rồi sao? Đi thật sao? Hắn đã thanh thản siêu thoát rồi sao? Sao trước khi đi hắn không chào tôi? Sao hắn không đợi chào tôi rồi hãy đi?

Tôi bật khóc thành tiếng giữa mưa giật gió gào. Tôi đã không thể nói lời từ biệt hắn!

Iris Trương

 

Related Posts

Hồi ức thanh xuân

1. Tôi Chàng trai 28 tuổi, công việc ổn định, thu nhập cao, ngoại hình chuẩn là niềm mơ ước của biết bao cô gái. Trong khi tất cả người…

Read more

Tình yêu đầu tiên

Học cấp 3, nàng ngồi bên cạnh. Xinh đẹp tựa một bông cẩm chướng. Tôi thì rõ ràng không phải tả, nhàm chán. *** Nàng tuyệt đối cá tính, cười…

Read more

Chuyện tình 7, 17 và 70 – Phần 2

CHƯƠNG II: Những ngày tháng từ 7 tới 17 tuổi Ban đầu chúng tôi đặt kì vọng vào Tiên Tiên, thành phố là thế giới tuyệt vời thế nào, qua…

Read more

Yêu người kém tuổi

Em kém chị 2 tuổi. Chính khoảng cách tuổi tác đó khiến chị ngại ngùng, tự ti, không dám công khai mối quan hệ của cả hai. Mặc dù chị…

Read more

Đơn phương

– Anh! Tình yêu là hình gì? – Em thử đoán xem. Thế là tôi cứ ngồi đoán mãi, vu vơ mãi, cũng chẳng thể biết tình yêu là hình…

Read more

Đôi ngả yêu thương

Người con gái là vậy, một khi đã yêu ai thì lý trí không còn là thứ dẫn lối nữa. *** Trở về nhà sau một ngày dài đằng đẵng,…

Read more

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *