Tôi chợt hiểu, trước những cơn mưa của cuộc đời, phải chuẩn bị cho mình chiếc ô, sự kiên trì và mạnh mẽ để rồi bước tiếp. Mưa rồi sẽ tạnh, khó khăn rồi sẽ qua, chỉ cần bước đi rồi sẽ thấy Mặt Trời tỏa nắng.
***
Sài Gòn mưa, những cơn mưa rào thoáng qua vội vã, chợt đến rồi vội đi nhưng cũng đủ để lòng nguời se lại với ký ức của một thời xa xưa. Đó là thời, tôi ghét và sợ mưa, sợ con đường ngày ngày tôi đi học nhầy nhụa sau mỗi trận mưa dài…
Hồi đó, ngôi trường tôi học cách xa nhà và con đường dẫn đến nó là một con đường đất đỏ. Mỗi khi mùa mưa đến, nó giận dỗi trở mình, biến thành con đường nhầy nhụa, trơn trượt, đầy bùn đất, khiến bất cứ ai cũng ngại đi qua. Tôi cũng thế, cũng không muốn đi học bằng con đường ấy, nhưng chẳng còn cách nào khác, mỗi lần trời mưa, tôi đều phải đi bộ đến trường để nhiều khi bị muộn học và trên người dính đầy màu đỏ của đất bị bắn lên. Những ngày trời mưa dầm, mưa dai dẳng cả tuần lễ, con đường biến thành cơn ác mộng, ám ảnh tôi từng ngày đến lớp. Đôi chân tôi cao thêm mấy centi vì dính nhiều bùn đất, nó trở nên nặng nhọc và khó bước đi. Tới trường, tôi ngại ngùng vì những ánh mắt bạn bè nhìn tôi khi người tôi chẳng còn được sạch sẽ vì bùn, vì đất, vì những giọt mồ hôi đang lăn dài trên má.
Tôi ghét và sợ mưa. Những cơn mưa chiều ở quê tôi dường như còn muốn ngăn bước chân tôi từ trường về nhà. Những buổi chiều có mưa ấy là những buổi chiều tôi về đến nhà khi trời đã tối khuya, đã có lần tôi khóc, vì con đường về còn dài, mà trời cứ mưa không ngớt, và con đường trơn như đổ mỡ vắng bóng chẳng còn ai. Tôi ước gì trời đừng mưa, tôi ước gì con đường tôi đi không phải là con đường đất đỏ để tôi đi học được dễ dàng hơn. Nhưng mưa là vấn đề của tạo hóa và tôi thì chẳng thay đổi được gì.
Trời mưa và có lần tôi muốn nghỉ học như mấy đứa bạn cùng xóm. Tôi sợ ướt át, sợ bạn bè cười, sợ mình sẽ trượt ngã bất cứ lúc nào trên con đường dài ấy. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi đã chẳng hề nghỉ một buổi học nào. Trời mưa và tôi vẫn bước đi, dù là trong sợ hãi. Chợt nhận ra vì trời mưa mà tôi thêm mạnh mẽ, không vội vàng gục ngã trước khó khăn. Vì trời mưa mà tôi thêm quý trọng từng giây phút được nghe thầy cô giảng bài, vì dẫu sao tôi đã thật vất vả để có được nó. Những cơn mưa ấy đã cho tôi một ước mơ, rằng ngày sau phải thành công để có thể xây con đường mới đẹp hơn cho quê mình bớt khổ.
Giờ đây, tôi không còn sợ mưa nữa. Sài Gòn – nơi tôi đang sống không có những cơn mưa dài ẩm ương, dai dẳng, cũng chẳng có những con đường bùn đất như xưa. Nhưng nơi đây cho tôi những thử thách, những khó khăn và nỗi sợ hãi mới để nhiều lúc tôi đã muốn gục ngã và buông xuôi. Và khi ấy, ký ức của những cơn mưa ngày nào đã nhắc nhở tôi rằng: hãy đứng dậy và bước đi, hãy bước xuyên qua khó khăn và sự sợ hãi ây, như đã từng bước xuyên qua cơn mưa.
Tôi chợt hiểu, trước những cơn mưa của cuộc đời, phải chuẩn bị cho mình chiếc ô, sự kiên trì và mạnh mẽ để rồi bước tiếp. Mưa rồi sẽ tạnh, khó khăn rồi sẽ qua, chỉ cần bước đi rồi sẽ thấy Mặt Trời tỏa nắng.
Tâm An