Cô vốn là người hiền lành, hiền đến mức khờ khạo. Ấy vậy mà giờ lại hồn nhiên công bố chuyện sống thử khi chưa cưới đầy hãnh diện như thế.
***
Năm thứ 4 đại học, trong giờ nghỉ giải lao giữa buổi học ngay thứ 7, cô háo hức công bố với đám bạn thân: “Từ mai tớ sẽ đến ở với anh ấy. Hai đứa thuê nhà sống. Hôm nào lên nhà mới xong, mời cả đội tới nhà tớ chơi nhé”.
Đám bạn mắt tròn mắt đẹp nhìn Hà Thương. Cô vốn là người hiền lành, hiền đến mức khờ khạo. Ấy vậy mà giờ lại hồn nhiên công bố chuyện sống thử khi chưa cưới đầy hãnh diện như thế:
– “Thương, cậu điên rồi. Cậu định sống với anh ta thật á? Nhưng… hai người chưa cưới mà. Như thế, con gái thiệt lắm đó?”.
– “Ờ, tớ điên, tớ điên thật rồi”
Trong đôi mắt của Hà Thương sáng rực lên niềm vui của một kẻ đang yêu. Một cảm giác yêu đến điên dại và bất chấp. Tình yêu có khả năng thật kì bí, nó có thể làm thay đổi quá nhiều. Hà Thương, một cô gái quá đỗi giản dị lại đầy hứng khởi khi sống thử với một người đàn ông chỉ vừa yêu 3 tháng.
Hà Thương dọn đến căn hộ chung cư mini sống cùng với anh. Anh là một chàng trai dân thiết kế, lãng mạn và bay bổng. Sống với anh, Hà Thương nghĩ mình trở thành bà hoàng. Anh làm hết mọi việc, mỗi sáng sớm anh đánh thức cô dậy bằng một nụ hôn. Một bàn ăn xinh xắn và ly sữa trắng chờ cô thưởng thức. Anh làm không phải chỉ như một người chồng tận tụy mà còn như thế đấy là niềm hạnh phúc duy nhất mà anh muốn có.
Đám bạn bè nói điều ấy chỉ diễn ra trong vài tuần. Rồi anh ta sẽ bắt đầu chửi mắng cô, sẽ bắt cô phục dịch. Nhưng Hà Thương không tin là thế. Hơn 1 năm qua đi, sau khi cô ra trường, cô vẫn chưa phải làm những điều mà đám bạn cảnh báo. Anh vẫn nấu cơm mỗi tối, rửa bát và gọi cô dậy vào sáng mai. Anh gọi cô là “Bé bông”. Mọi thứ vẫn như ngày đầu, chỉ có tình yêu dày thêm thôi thì phải.
Cô bắt đầu xin đi làm. Nơi cô làm việc yêu cầu phải ít nhất 3 năm sau khi ra nhập công ty mới được phép kết hôn và mang bầu. Ngày nhận việc cô háo hức bao nhiêu thì khi có quyết định đó, cô lại buồn bấy nhiêu. Cô đã chờ đợi để được mặc chiếc váy trắng tinh, trở thành cô dâu xinh đẹp của anh lâu lắm rồi. 3 năm, lại khắc khoải để chờ đợi gọi nhau bằng vợ, bằng chồng hợp pháp nữa ư?
– “Cô gái của anh khờ quá? Cả thế giới này ai mà chẳng biết chúng mình là vợ chồng? 3 năm nữa cưới cũng được chứ sao. Khi ấy, chắc mọi người sẽ thốt lên ‘Vợ chồng Hà Thương đi đăng kí kết hôn đấy à’, cũng tuyệt đấy phải không nào”.
Hà Thương hạnh phúc nép vào vòng tay anh. Cô biết anh đang cố gắng để cô không buồn vì anh biết công việc này, vị trí mà cô có được là điều mà cô mong đợi từ lâu. Cô ôm anh thật chặt, ngủ thiếp đi, mơ về một giấc mơ ngọt ngào.
***
Cô đi làm được 3 tháng, bữa tối nào về cũng có anh đón sẵn ở cổng công ty và chuẩn bị sẵn đồ ăn ở nhà. Trước đây, đám bạn hoài nghi về thứ tình yêu chớp nhoáng khiến Hà Thương – cô gái vốn có quan điểm sống cổ hủ, vậy mà vì yêu anh, cô thay đổi đến chóng mặt. Nhưng giờ, cứ gặp Hà Thương là họ bắt đầu ca thán về sự bất công khi mà cô được yêu thương, chiều chuộng như công chúa. Hà Thương thấy hãnh diện không phải vì thế, cô hãnh diện vì mình đã yêu mà không hối tiếc điều gì.
Anh đi công tác 2 tháng. Đấy là cái tin vào một buổi chiều cuối tuần anh nói với cô. Ngẫm lại, hơn 1 năm rồi, từ ngày đến sống cùng anh, chưa một ngày nào họ không nhìn thấy nhau. Quê anh xa, nên chỉ trừ khi có việc gì trọng đại anh mới về. Hơn nữa anh luôn nói, để cô một mình anh không yên tâm. Lần này anh đi 2 tháng, cô sẽ sống thế nào?
Hà Thương bật khóc nức nở. Anh ôm cô vào lòng động viên: “Chỉ 2 tháng thôi, ngày nào anh cũng điện thoại về cho em, rồi chúng ta sẽ lại bên nhau mà”.
Anh đi. Ngồi thu xếp áo quần cho anh vào chiếc valy, lòng cô buồn rười rượi. Cô tự nhủ: “Rồi sẽ nhanh thôi”.
Cô đi làm, được khoảng 3 tuần xa nhau rồi, mọi thứ khó khăn hơn cô nghĩ. Hà Thương thấy chông chênh trong lòng, nhớ anh, phiền muộn vì những buổi tối dùng cơm một mình. Những cuộc điện thoại của anh vẫn gọi về thường xuyên nhưng không đủ vơi đi nỗi nhớ. Lần nào nghe điện thoại của anh, cô cũng khóc. Anh lại dỗ dành, cưng nựng!
Tuần thứ 4, giữa buổi chiều ngổn ngang công việc, Hà Thương nhận được điện thoại của cô bạn hồi đại học: “Hà Thương, lão cưới vợ. Trời ạ, thế còn mày?”. Cô hơi sững sờ khi không hiêu bạn nói gì:
– “Ai?”
– “Tuấn”
– “Tuấn nào”
– “Còn Tuấn nào, cái gã sống với mày suốt 1 năm qua như vợ chồng, giờ còn hỏi Tuấn nào là sao?”
– “Không, mày nhầm rồi. Anh ấy đi công tác…”
Điện thoại báo có tin nhắn đến. Là số máy của anh!
– “Thôi nhé, anh ấy nhắn tin cho tao đây nè. Chắc lại hỏi về làm chưa, có mệt không? Nghe tin liên thiên ở đâu không biết. Thôi nhé”.
Hà Thương cúp máy và cười thật tươi khi nhìn thấy tin nhắn của người đàn ông mà cô yêu:
“Cô gái của anh!
Ngày mai anh cưới. Em sẽ sốc khi biết tin này. Anh biết lời xin lỗi của anh không có ý nghĩa gì nhưng anh vẫn muốn nói: Anh ngàn lần xin lỗi em!
Ba anh sắp mất rồi, anh cần phải yên bề gia thất cho ông yên lòng. Ba bắt anh lấy vợ, từ khi chúng mình mới chỉ sống cùng nhau. Cô gái được gia đình lựa chọn rất yêu anh nhưng anh thoái thác. Anh từng nói nhất định sẽ chỉ cưới em nhưng cô ấy vẫn chờ. Anh nghĩ, chỉ cần em ra trường, chúng ta có thể cưới. Anh sẽ dắt em về ra mắt bố mẹ. Nhưng, sự nghiệp cần em phải hi sinh một vài điều. Và anh tự nguyện là điều mà em phải từ bỏ.
Anh không đủ can đảm bắt em từ bỏ công việc đó và anh cũng không đủ can đảm để bắt ba chờ lâu hơn nữa. Cứ trách anh vô tình hay tàn nhẫn… Nhưng anh yêu em là thật! Nếu sau 3 năm nữa, cuộc hôn nhân này của anh không thể cứu vãn vì lòng người chẳng yêu nhau, và khi ấy, em còn yêu, xin hãy cho anh cơ hội.
Ngày mai, em sẽ tới dự đám cưới anh chứ?”
Đêm hôm đó một mình Hà Thương trong căn phòng quen thuộc của hai người. Đồ đạc, áo quần của anh vẫn còn đây, cả tình yêu nữa, vẫn tràn ngập nơi này. Nhưng, cô không còn anh!