Những chiếc lá thu cuối cùng trong gió xuống thềm vắng. Chia ly như một chiều cuối thu khi đổ ào ào xuống vỉa hè những chiếc lá lìa cành, trơ trọi chiếc cành khẳng khiu vẽ những nét hao gầy trên nền trời.
Chia ly không hối tiếc thay vào đó là cảm giác nhẹ bỗng như trút bỏ một định mệnh đã từng nghĩ mình thuộc về.
***
Phong tạt xe vào một quán Café bên hè, gọi một ly café đen toả hương thơm nồng khen khét, điếu thuốc lá trên tay đượm một vòng lửa nóng đỏ trên gạt tàn. Anh thở một luồng khói vào luồng không khí đầy rẫy những nét vẽ khẳng khiu của những cành cây ven đường rụng lá. Đã qua những tháng ngày tuổi trẻ, anh đang ở cái tuổi mà nhiều người đã ổn định trong một bến bình yên riêng họ. đơn ly hôn đã ký từ tuần trước, giờ anh là một gã đọc thân cô độc nhưng trên gương mặt lại ánh hiện tia nắng nhẹ nhàng thu cuối, thứ ánh nắng nhẹ nhõm khi đã phai tàn trong nó những oi nồng của mùa cũ.
Phong xoay mình rút chiếc Laptop trong cặp đặt lên bàn, trong quán Café bên đường hôm ấy vang lên tiếng nhạc Trịnh vừa chậm rãi, vừa buồn vắng.
Tuổi ba mươi như một khúc nhạc Trịnh, dẫu đã vơi gần hết những ồn ào mãnh liệt thời trẻ nhưng vẫn ngơ ngác trước một nghĩa yêu, vẫn khao khát vẫn tìm kiếm. Những hồi ức tuổi trẻ của Phong đi qua như một bản nhạc đơn điệu không nốt bổng. Anh cưới Hiền cũng vì tin vào lời giới thiệu tốt đẹp của chị gái. Cuộc sống, gia đình và tình yêu trong hồi ức như những tháng ngày mệt mỏi mà khó nói đó là một chốn bình yên. Đến bây giờ anh cũng không biết mình cần gì ở Hiền ngoài việc cô sinh cho anh một đứa con, một gia đình theo đúng nghĩa mà mọi người kỳ vọng.
Nhưng đó không phải là hạnh phúc của anh. Khi tháng ngày trôi qua, những nụ cười của cả hai biến thành những nếp nhăn căng thẳng, những khoảnh khắc riêng tư xa cách mệt mỏi vô cùng. Bỗng chốc giữa anh và Hiền tồn tại một thứ không thể gọi tên, gia đình anh như một mảnh hạnh phúc được chắp vá. Đến một ngày, Hiền chìa đơn ly hôn đã ký sẵn trước mặt anh.
– Chúng ta không thể tiếp tục như vậy nữa! Kết thúc đi, mệt mỏi rồi!
Phong im lặng ký thẳng vào đơn không do dự, bản thân anh biết mình cũng không thể tiếp tục. Vậy là họ kết thúc, không ràng buộc cũng không hối tiếc. Nhưng hình ảnh luôn ẩn hiện trong anh là ánh mắt ậc nước cùng tiếng nấc của bé Bi quay lại nhìn bố khi Hiền kéo bé đi. Khi đó anh chỉ biết lẳng lặng buông xuôi đứng nhìn.
Chiều cuối thu vẫn giăng đầy những nét trầm vắng trong lòng thành phố. Quán Café vỉa hè, tiếng nhạc Trịnh vẫn du duơng tâm điệu chậm rãi làm tầm nhìn của anh càng trầm vắng xa xăm.
Anh đã 35 tuổi, dần mất những nét trẻ trung trên khuôn mặt, bàn tay cũng đã sạm dầm những đốm nâu nhạt. Màn hình chiếc Laptop đã sáng dần theo không gian dần tối, Phong vẫn ngồi đó đọc những dòng tin trên mạng, những nhịp nhấn chuột tình cờ đưa anh tới một trang mạng. Anh dừng lại, đọc kỹ.
Trên trang mạng, một Tây Bắc hiện ra mờ ảo những nét vẽ nuột nà trong màn sương sớm làm những đường trầm trên trán Phong hiện lên chút ngờ nghệch tò mò. Khi sắc thu vàng vẫn ào ạt những chia lìa trên màu lá và cơn gió nhẹ qua, Phong vẫn ngồi trước màn hình sáng dần theo không gian dần tối. Khi anh đã biết mình đã đi qua đoạn đời đẹp nhất trong hoài phí, giờ đây anh thiết nghĩ về một dự định của mình ở ngay trong bức ảnh này.
Ba mươi năm tuổi, chưa một chốn yên bình, vẫn không hiểu chính mình cần gì trong những ngày tiếp theo. Phong cần một hành trình đến một miền đất xa lạ nào đó không phải để khám phá say mê đến tận cùng những hoài bão. Mà bản thân anh cần để tuổi trẻ lẫn những trống trải đã qua mau chóng thành dĩ vãng bằng một chuyến đi ra khỏi những con phố ngoằn nghèo quen thuộc.
Ngày Phong lên đường, khi đó Hà Nội vẫn chưa thôi hào hứng rộn vang sau Tết. Khi khắp nẻo phố phường rộn vang những ánh đèn và những cây đào đã trút bỏ những cánh hoa đã tàn. Vậy là một cái Tết phố phường đã qua, nửa tươi vui và nửa lo sợ chia lìa.Con tàu đã chuyển bánh, in trên những thanh đường ray âm thanh lập trình thường thấy, Xình xịch..xình xịch…. Phong chỉnh lại hành lý mang theo trên nóc, ngồi xuống hàng ghế nhìn về phía xa xăm. Mọi thứ chạy theo âm thanh tàu mang anh ra khỏi tiếng phố dài thân thuộc, lòng lạ lẫm một cảm giác man mác. Con tàu đã rời đi khỏi thành phố trong ban mai hiện lên bầu trời xuân dần sáng và sương đêm dần mờ.
***
Sapa sau ngày xếp nương…
Không khí tươi mát thổi theo gió đổ từ trên rừng xuống những con đường trải trên núi. Phong vẫn chưa khỏi xa lạ và lạ lẫm khi bước đến đây. Lần đầu tiên anh đến một miền xa lạ sau những tháng ngày dài ở những con phố ngoằn nghèo ngột ngạt. Anh vừa trải bộ trên những copn đường trong huyện núi, những dãy phố vắng tiếng xa nhưng luôn đầy ắp tiếng ngưòi qua lại. Người ta đi, hân hoan một nỗi niềm trên những nụ cười, lời nói.
– Sao bố không cho Bin đi cùng ? Bin nhớ bố lắm!
– Mẹ không cho Bin gọi cho bố, bố đến đón Bin đi, Bin thương bố lắm!
– Bin thích ôtô, bố mua đồ chơi cho Bin ạ! Bin yêu bố lắm!
Phong gần như lạc giọng hẳn đi khi nghe những lời nói ngây thơ ở đầu dây bên kia. Hiền đã đồng ý cho anh nói chuyện với con ba tháng một lần. Một hi vọng duy nhất trong cuộc đời của một kẻ bẩm sinh chai lỳ xúc cảm. Con anh là niềm hi vọng anh luôn nhớ về. Trên những con phố lạ lẫm, những cái tên, khu chợ lạ lẫm. Phong tạt vào mua vài món đồ làm quà cho con. Khi lần đầu đặt chân tới nơi này, những người dân bản trên núi đeo trên vai vô vàn những món lưu niệm thủ công, cả khu chợ như phủ lên màu sắc của những tấm thổ cẩm theo hưong rượu mới đâu đó. Phong bước đi, im lặng trên những con đường chi huyện. Sau khi cuộc gọi nói chuyện với con làm những day dứt trong lòng láy lại. Nhận thấy quanh mình bây giờ đều là khoảng trống rỗng thẳm sâu. Có lẽ qua ngày hôm nay, anh nên mua vé để trở về.
– Này, đồ đạc sắp rơi hết ra rồi kìa, không khéo lại chả còn gì!
Phong quay lại, nhận ra cái túi mình đã rách đáy lộ cả món đồ vừa mua gần rơi. Và cùng lúc gặp được chủ nhân của tiếng nói đó, người đó nói giọng Hà Nội trầm và sảng. Chàng trai đến gần Phong, giúp anh xách túi.
Phong đầu tiên nhận ra người con trai đó có một thoáng thân quen, trông người đó không vẻ gì là quá hấp dẫn nhưng lần đầu tiên anh lại để ý tới người đó. Họ đi với nhau ra ngoài khu chợ.
– Anh tên là gì ? Phong hỏi người nọ.
– Kha! Mà ông cũng người Hà Nội à Người kia lên tiếng.
– Ừ, may cũng nhận ra Phong vừa đi, vừa nói
Người thanh niên ngó qua vài gian hàng rong, mua cho những bà mẹ dân tộc dẫn đàn con một vài dây khoá thổ cẩm. Cậu cũng quay sang hỏi Phong.
– Đã đi được tới đâu chưa ?
– Mình mới tới được hai ngày, định ngày mai về. Chỉ đi quanh chỗ thị xã này thôi! – Phong trả lời.
– Phí, ông đến đây mà không đi tham qua núi rừng thì không gọi là du lịch! Kha vẫn chăm chú và mấy móc khoá rồi nói tiếp Tôi đã đến đây ba lần, chỗ này vừa đẹp vừa lạ mà chả biết chán. Hay để chiều chiều, anh cùng tôi vào bản
Phong chần chừ một lát và…
Bản nằm trên lưng chừng núi, khi qua mấy con đường dài thì phải đi trên con đường đất nối qua những bãi ngô vừa nhú bông. Phong vừa thở hổn hển nhưng cũng không cảm thấy mệt nhờ những lạ lẫm thú vị của mình phía trước. Cơn gió thoảng mùi hương ngày càng rõ rệt trên những đồi cỏ gianh ửng vàng, những sắc hoa mới mẻ ẩn sau tán rừng dẫn vào bản. Anh theo Kha, không một chút nghi hoặc và bản thân anh chả thiết nghĩ đến. Vì những bất ngờ kéo đến ngỡ ngàng. Phong như một đứa trẻ lần đầu trước khoảng không rộng lớn, nơi tuổi trẻ anh qua chưa một lần biết đến.
Qua khỏi bãi nương ngô dẫn vào con đường gồ ghề dẫn tới khoảng rừng phía trước, vài người dân tộc trong bản cõng thuốc vừa phơi khô xuống núi chỉ cho họ con đường tắt vào bản. Phía trước một vài người du lịch xa xa, Kha quay đầu lại nhìn Phong, cậu đã thấm mệt sau cả hai tiếng đồng hồ trên những triền dốc.
Bản Mường Hoa xuân về ửng màu sống động tươi trẻ, mùi hương rừng còn mới và những giọt sương trong giá lạnh đến quá trưa vẫn chưa chịu rời khỏi lá. Phong cầm chai nước mình mang theo đưa cho Kha rồi bản thân anh nhận ra một mùi hương trên người Kha.
– Thảo quả đó, tớ xin được từ vài người vừa nãy. Thơm mà chống cảm lạnh tốt lắm
Phong cầm nắm thảo quả trong tay, một mùi hương không cầu kỳ nhưng khiến người đi qua thoảng một nỗi niềm lạ lẫm.
Cả ngày dài đi trên những ngả đường núi ghập ghềnh, Tả Phìn hiện rõ hương bản xuân theo từng đợt gió lạnh cuộn xoáy xuống đồng bằng. Cái lạnh Sapa càng rõ rệt khi ở trên cao, một mùa đông rất riêng của núi rừng Tây Bắc.
Bản người Dao rải rác những mái nhà gần ruộng nương xếp bậc, Kha và Phong đã thấm mệt sau cả ngày dài trong những cơn gió lạnh cheo leo. Phong dần để ý đến ánh chiều tối trên núi, tối một màu sẫm mà chả nhận ra mặt trời đã nhẹ biến mất tự lúc nào. Anh nhìn Kha, cậu rành đường ở nơi này như đã đi trên đoạn đường quen thuộc. Những bước chân đi mỏi khiến toả ra khắp người hơi ấm nên cái lạnh nhạt dần theo từng bước chân.
– Sắp tới bản Dao rồi! – Kha lên tiếng thở phào.
– Đi đến đây nhiều rồi à! – Phong hỏi Kha trong mệt mỏi.
– Ừ, đây là lần thứ bốn. Sau khi…
Giọng Kha bỗng trầm xuống, cậu giục Phong nhanh chân tới bản. Bóng tối dần dải khắp không gian núi rừng một màu xám nhạt, đặc dần, chậm dãi…
Họ đi đến căn nhà gần con đường đất nhẵn trên bản. Ánh mắt Kha sáng lên, cậu cất tiếng gọi.
Một ông già người Dao mở cửa ngó ra, mất một hồi lâu ông mới nhận ra người trước mặt. Ông cất tiếng cười khàn khàn rồi đi xuống sân, nắm bắt vai tay của người vừa gọi mình.
– Ờ, mày đấy à! Năm nay mày lại đến ha!
Ông lão nói tiếng ngưòi Kinh rành rọt, Phong ngạc nhiên sau bắt gặp ánh mắt của ông nhìn mình cũng cúi đầu cất tiếng chào. Ông lão gật đầu rồi nói với Kha.
– Sau vụ dẹp nương, trời lạnh lắm bây. Vào nhà nói chuyện đã!
Ba người bước vào nhà, căn nhà gỗ đơn sơ của bản cao trên núi. Một vài tấm phiến đan ngăn cách vách phòng và giữa nhà là bếp lửa đang đun ấm nước, hơi nước toả ra từ ấm mùi lá rừng ngào ngạt. Ở đôi khe vách chèn búi cỏ khô. Mặc kệ ngoài trời lạnh buốt, bên trong nhà rất ấm cúng và thoảng mùi thảo mộc ngàn hoa. Phong nửa ngạc nhiên, nửa tò mò. Khi cởi lớp áo khoác ngoài, ánh mắt Kha lấp lánh ánh lửa nói chuyện cùng ông lão.
– Vợ chồng nhà Nùng đi đâu ạ?
– Chúng nó vừa cõng vải vừa mới dệt xuống núi, dăm mươi ngày mới về. Bọn trẻ con cũng theo cha xuống núi bán ở huyện!
Ông lão vừa hút điếu tẩu lào, vừa trả lời. Kha nhìn ông im lặng như gửi gắm một thân thuộc trong quá khứ. Ông lão khàn khàn vài tiếng ho rồi hỏi tiếp.
– Nó vẫn không đi cùng à!
– Không ạ! Nhưng cháu vẫn không quên lên đây khi ăn xong Tết – Kha trả lời rồi lục balô biếu ông lão một gói nhỏ cùng vài hộp thuốc bổ. Ông lão gật gù.
– Tao vẫn khoái vị khói thuốc lào thủ đô. Hôm nay hai đứa mày ngủ bên kia vách, lát nữa tao rải lửa quanh cho ấm phòng. Mà này, mày có đi đến đó không?
Kha vẫn nhìn ông rồi cúi xuống, Phong nhận ra Kha lúc này giống anh lúc một mình suy tư. Anh chợt nghĩ hình như Kha cũng như anh, một ám ảnh nào đó không nói ra trong một đoạn đời dĩ vãng. Kha rớm rớm ánh lửa rồi chậm nói.
– Dù không còn gì…nhưng cháu vẫn muốn một lần ngắm chúng!
Ông lão nhing Kha như thấu hiểu một phần nào đó trong ánh mắt cậu. Ông toả vào không khí lường khói thuốc lào. Phong cũng lấy trong túi áo mình bao thuốc rồi châm lửa.
Tả Phìn ngả màu chậm chạm sang đêm, những đám mây xám chậm chạp như lạnh buốt đã đông cứng bước tuần hoàn thường thấy. Trong căn nhà nhỏ, có tiếng hát đêm đông…
Đường đi vào rừng, đường đi xuống núi
Chỉ có…
Sao sáng, sao xa
Phong như chìm trong yên bình của đêm đông trên núi, những con người tưởng như lạ lẫm tình cờ nhưng lại mang cảm giác yên bình mà anh chưa từng biết. Phong nghe câu hát chậm dần bỗng một mình ngẩn người.
– Mùa đông gió rít thế, xung quanh đen ngòm, sao còn có…sao sáng sao xa ?
– Có lẽ trong giá buốt lạnh lẽo không có chỗ cho ánh sáng và cũng có người không dành cho tình yêu!
– Như mình chẳng hạn!
Những ý nghĩ vừa tủi khi anh nghĩ đến những đổ vỡ sau lưng mình đã bỏ lại, không hối tiêc. Ý nghĩ theo khói lửa toả theo hơi ấm đến trong bức vách, theo cả anh trong giấc ngủ. Phong thiếp đi rất nhanh và nhẹ nhõm sau một ngày leo núi.
Đã quá canh đêm, yên tĩnh bao phủ khắp bản rừng. Đâu đó tiếng kéo sợi xa vắng từ phía nhà đang cố đan xong tấm thổ cẩm hay chí ít ra tồn tại riêng mình một ý nghĩ một dự định. Phong chợt thức bởi tiếng động bên cạnh mình, Kha đang mặc áo khoác rời khỏi chỗ ngủ. Cậu thắp cây đèn tìm balô, bóng cậu ngả dài đến bức vách.
Phong cũng ngửi thấy mùi thuốc lào của ông lão, ông cũng thức dậy trong đêm đang nhen nhóm một thứ gì đó ở bếp lửa. Mãi một lúc Phong mới nhận ra là đang đốt đuốc. Anh cũng tò mò tỉnh ngủ hẳn bước xuống giường.
– Ngủ đi, tôi sẽ quay lại! Kha nhìn thấy Phong ở trong vách bước ra. Phong lấy làm ngạc nhiên nhìn ông lão. Anh cũng không dấu nổi tò mò rồi hỏi Kha.
– Cậu định đi đâu ?
Kha không trả lời, một lần nữa giục Phong vào ngủ. Ông lão cũng lên tiếng.
– Mày đã mấy lần đi một mình. Thôi hay mày cho nó đi, đi rừng đêm một mình đêm này cũng lạnh. Ông nói xong rồi ngập ngừng nhìn về phía Phong.
– Đi ngắm ngân hà với nó, đợi tao, tao đốt thêm cây đuốc đi rừng. Lát nữa mày lấy cầm cái này. Phòng ma rừng nha!
Phong ngỡ ngàng như gặp phải một khoảnh khắc xa lạ nhất đời mình. Và đêm đông Tây bắc hôm đó, hai người đàn ông cầm đuốc rảo bộ trên đường đất núi nhẵn dài xa xăm.
Ngân hà trên núi, trong đêm đen đặc lạnh tái tê. Gọi là…ngân hà.
Dọc những dẻo cao ngập gió, duy chỉ hai ánh đước thắp sáng hai bên đường tối. Từng bước chân lên cái lạnh càng cào xé cắt thịt, Kha vẫn băng đi câm lặng, giũa họ không cảm xúc như tồn tại riêng mình một ý nghĩ, tiếng nói.
Ý nghĩ không theo ánh sáng đuốc soi từng khuôn mặt, họ băng qua khu rừng tối con đường lách vào các khe đá cheo leo. Phong chần chừ khi nghĩ đến những thứ mình hay nghe người ta kể.
– Trời thế này, chả vắt nào sống nổi ở đây đâu! Kha khẽ nói rồi đi trước chỉ đường. Họ lại đi, hai ánh lửa rừng bắn tia than đỏ trong không gian lạnh như cắt vào da thịt.
Cho đến khi qua những rặng rừng tối yên lặng, Phong hắt đuốc nhìn xung quanh mình, một vùng cỏ xanh trên núi như trải dài theo ánh đuốc. Họ đi trên đến đỉnh núi cao nhất của Phìn-Lè. Kha đứng yên một chỗ, đổ một ánh nhìn xa xăm bao quanh, chỉ kịp buông lời trong gió đông đại ngàn.
– Anh nhìn kìa, ngân hà dưới chân núi!
Phong đến đứng cạnh Kha, nhìn theo cậu. cả hai im lặng.
Chỉ có thể nhìn thấy cái bao la khi người ta đi đên tận cùng. Chả biết tự lúc nào, Sapa thu mình trong màn sương mờ ảo, dưới chân họ một vùng sáng rải tít tắp của huyện. Những con đường từng qua, nhưng ngôi nhà, những ánh đèn từ trên cao nhìn xuống thành những chấm sáng đa màu. Nhà thờ trong huyện bám những chấm sáng lung linh và hàng nghìn nghìn ngôi nhà, ánh đèn phố như hàng nghìn nghìn những chấm sáng nối tiếp nhau in trên nền trời một vùng kinh kỳ của các vì sao cuộc sống. Chúng không theo quỹ đạo mà tồn tại cùng cuộc sống con người.
Bản thân con người, đã tự góp thành một ngân hà, chúng không xa xăm và bí hiểm như những vì tinh tú được chiêm ngưõng từ phía dưới mà ấm áp hẳn vì đã hơn một lần chúng ta đã ở trong đó. Dải ngân hà mà khi đêm về vẫn rực rỡ sáng một vùng đất liền rộng lớn. Ở những nơi rất cao, rất lạnh tối và tê tái, người ta chỉ nhìn được cả một góc nào đó của ngân hà. Sapa đêm đông chìm trong làn sương mờ ảo bay trong cơn gió đại ngàn từ trên núi thổi vào ngân hà như những ánh mây làm nhoè đi ánh sáng đậm màu lung linh.
Phong ngẩn người nhìn theo một màn sương mỏng được ánh sáng rực rỡ hất lên từ phía dưới. Dải ngân hà mà Kha nói không như anh nghĩ, một vùng rực rỡ ánh lên vô vàn những sắc màu mà mình đã từng ở trong một vùng sáng đậm màu lung linh đó. Phong nhìn Kha, cây đuốc của cậu đã tắt ngấm từ chỉ còn than đỏ, tắt dần, bốc khói. Đôi mắt cậu phản chiếu lên ánh ngân hà dưới chân núi.
– Ngân hà năm nay sáng hơn năm trước rất nhiều
– Mỗi lúc trôi qua là ngân hà thêm sáng!
Kha lên tiếng rồi mím chặt môi trong gió lạnh. Họ cùng đổ hướng nhìn xung quanh, bản Mèo bên kia núi cheo leo ánh lửa đêm đông lập lờ trong căn nhà thành đốm sáng sống động gần như trước mặt. Trong lòng thổn thức những cảm xúc ấm lòng trước một vùng rực sáng của đất ngàn hoa. Kha ngồi xuống bờ cỏ khô lạnh, ngập ngường nhìn về phía Phong. Phong đang châm một điếu thuốc thổi vào luồng gió luồng khói cùng tàn thuốc sáng đỏ.
– Một người đã đưa tôi đến đây vào một ngày gió tốc, hứng khởi gọi đây là nơi ngắm ngân hà!
Kha khẽ lên tiếng nhìn vào khoảng không sáng xa xăm của Sapa phía dưới. Nghe thấy tiếng sột soạt của Phong ngồi cạnh, anh cất tiếng hỏi.
– Người ấy hẳn là người thích khám phá!
– Vâng, đã từng là vậy! Kha khẽ trả lời, đôi mắt cậu ậc nước phản chiếu ánh ngân hà phía dưới. Thoáng Phong đã nghe thấy giọng Kha trở nên nghẹn nghào, cậu ngập ngừng rồi nói tiếp.
– Tối không như người khác, người ấy là người đàn ông tôi trao cả con tim này!
Phong không nói gì nữa, không bất ngờ mà cũng không lên tiếng. Anh im lặng nhìn về xung quanh, trong gió lạnh Kha bần thần kể cậu chuyện của mình.
– Vậy sao anh ta hẹn cậu năm sau sẽ lại dẫn tớ đây. Nhưng sao anh ta không đến! Phong tò mò hỏi.
Kha thở dài trong cơn gió Bấc đại ngàn đã vậy quanh họ từ bao giờ, đôi mắt cậu long lanh một vùng ánh sáng.
– Vì đầu năm sau, anh ta lấy vợ. Sau khi biết tình yêu của tôi không thể tiếp tục!
Cô đơn không phải là một mình, mà lúc nhận ra mình lạc lõng giữa dòng đời, giữa một ngân hà sáng một vùng. Mọi yêu thương chấm dứt, chúng ta bị mất nhau. Phong bần thần một hồi, nhận ra nhiều hơn trong mình quá nhẹ những khổ đau mà Kha đã trải qua. Anh thở một luồng khói thuốc cay xè.
– Chính tôi cũng không có gì, dù đã từng có người nói tôi có một gia đình hạnh phúc!
Trong đem đông, Tây Bắc thu mình trong ánh sáng huyện Sapa và những bản cao trên các dãy núi Tả phìn hay xa xăm những bờ dốc trên thung lũng Mường Hoa. Một bên sáng, một đằng xa xăm những bước chân tới đây lạ lẫm. Hai người ngồi trên vách núi mặc kệ gió tả Phìn hắt những đợt buốt giá, bởi nhiều hơn một bản năng, hai tâm hồn cô đơn gặp nhau cùng lắng nghe câu chuyện của nhau. Câu chuyện họ đã bỏ qua cả một thời dào dạt để viết lên những dòng đơn điệu.
Ngân hà dưới chân núi sáng một vùng kinh kỳ trong đem đông thắp sáng một vùng sương đêm lạnh lẽo. Phong và Kha ngồi nói chuyện cùng nhau cho tới khi những gang màu xám xịt đêm đông lười biếng nngả màu xanh sáng chậm chạp cùng cơn gió lạnh.
***
Một sớm ban mai trên đỉnh cao Tây Bắc, những bước chân…
Phong cảm thấy khoan khoái sau cả nửa giờ ngâm mình trong làn nước nóng ấm của thảo mộc Tả Phìn mà cụ già đã chuẩn bị. Trong người anh mùi hương toả ra dễ chịu nhẹ như chính cảm xúc của chính mình. Kha và Phong tạm biệt bản làng trên lưng núi đi xuống đồng bằng, nơi đã toả ra màn đêm Tây Bắc cả một vùng ngân hà rộng lớn. Ông lão bản Dao ánh lên thứ nắng dịu ngọt trên khuôn mặt khi nhìn hai bóng hình khuất hẳn tận chân dốc gió lộng.
Hai người băng đi trong cơn gió nhạt màu dữ dội khi càng xuống gần, nhận ra mùi đốt cỏ của dâm bản sau vụ dẹp nương mùi cỏ cháy ngọt. Cỏ gianh vàng ửng trên núi đồi Tây Bắc mở ra trong họ những cảm giác mới lạ trong chính mình vừa khám phá.
Dải ngân hà vụt tắt trong ánh sáng ban ngày đang về nhường chỗ cho những nhộn nhịp đông vui. Chuyến tàu của Phong đã gần đế,, anh quay sang Kha nở một nụ cười tự nhiên nhất với cậu.
– Tạm biệt! Anh về Hà Nội trước nhé!
***
Hà Nội, ngày trở về và những ngày tiếp theo…
Khi những giá lạnh đầu năm vụt tắt dần theo cuộc sống của con người, thủ đô lại là nơi tất bật cuộc sống thường ngày.
Đã hơn một lần, Phong bấm thang máy lên tầng cao nhất của toà nhà cao nhất để nhìn xuống một Hà Nội khi đêm về. Nơi một mình anh thoáng thấy mình lúc bước cùng Kha trên những dẻo cao xa lạ. Phong vẫn bần thần mộit lúc sau kết thúc công việc, trong những mệt mỏi mỗi buổi chiều tan sở.
Phong cũng gặp lại Hiền cũng trong một chiều tan sở, cô đang ngồi đối diện một anh chàng khác. Lòng không chút bực bội mà thay vào đó là cảm giác nhẹ bỗng khi nhìn thấy người đã giải phóng khỏi chính con người mình. Phong nhớ tới con anh, nhiều hơn tất cả. Hi vọng duy hất cùng những đau khổ vì không được ở bên hi vọng của chính mình. Phong đứng đó, yên lặng đổ ánh nhìn từ trên cao xuống dưới vùng kinh kỳ ánh sáng đang dần sáng trong màn đêm. Hối thúc trong tâm hồn, anh bấm số di động gọi Hiền. Đầu dây bên kia nhấc máy. Anh không cần nghe Hiền nói gì tiếp nữa, anh chỉ vẻn vẹn vài câu cầu xin cô lần cuối cùng.
– Anh xin lỗi! Anh vô cùng xin lõi Hiền vì đã uổng phí em một thời gian bên nhau!
– Nhưng hãy để Bin ở bên anh, để cuộc sống của em sau này bớt nặng nề vì quá khứ mang tên anh
– Không có Bin, anh không thể sống, cầu xin em. Anh xin lỗi! Cầu xin em hãy nghĩ đến anh dù chỉ một lần
Một sớm mai khi ngân hà vụt tắt, Bin về bên anh sau khi Hiền hôn con như để gửi cả một hi vọng trong cô. Bé Bin chạy một mạch xà vào lòng bố khóc oà. Vậy là từ đó, mỗi chiìeu tan sở của Phong, anh đều vội vàng chạy xe đón con đi học về, sống những ngày tháng có Bin là hi vọng. Thấp thoáng trong ngân hà, anh vẫn nhớ tới một bí mật của Kha nói với anh trên dẻo cao hôm ấy.
Bé Bin tròn sáu tuổi bắt đầu vào lớp một, bé hiếu động nhưng cũng rất giống Phong, rất ít khi khóc nhè. Sau khi hứa hẹn với bố bao lần, một ngày sau Tết. Bé xách balo nhỏ bám vào áo bố đi tới một nơi. Một nơi trở lại…
***
Sapa…dải ngân hà dưới chân núi.
Phong dần nhớ lại ký ức của mình sau một năm rời khỏi nơi đây. Thăm lại bao con đường mà anh từng một mình lạc lõng. Nhưng lần này bàn tay của anh đầy ắp ấm êm khi bên cạnh mình có Bin. Thằng bé ngơ ngác nửa sợ sệt nửa thích thú. Phong mỉm cười hoà theo dòng người trong chợ tình Sapa, phủ lên cả Tây Bắc mùi thổ cẩm mới theo hương ngô rượu chậm nồng. Bé Bin cầm ôm hộp đồ chơi vừa mua cho cười thích thú bên cạnh Phong.
– Em ở chốn nào rồi nhỉ ?
– Hơn một lần, nhớ về…
– Năm nay không biết em có đi tìm ngân hà!!
Phong dừng lại bế Bin lên ôm vào lòng, dòng người trong chợ tình chìm trong điệu sáo bản hoa êm nhẹ. Họ bước đi, Phong như ngửi đâu đó mùi thảo quả. Không bất ngờ nhưng chúng làm anh nghĩ về cảm xúc lạ.
– Này, sao mỗi lần gặp lại một lần rơi đồ thế!
Tiếng nói ở đâu đó vang lại đằng sau, Phong lại ôm con bước đi tưởng như mình đã nghe nhầm. Nhưng tiếng nói nó lại vang len lần nữa. Bé Bin quay đầu nhìn lại, kéo kéo tay áo bố. Phong quay đầu lại, một nụ cười thân thuộc của Kha, họ nhìn nhau.
Chợ tình vẫn thoảng tiếng sáo đêm đông.
Đuờng đi về rừng, đường đi xuống núi.
Chỉ có sao sáng, sao xa
Rừng núi kia có ở…hai người…yêu nhau!
Ngân hà hôm ấy, chúng ta tìm lại nhau.
Đỗ Nguyên Minh