Thì ra là quà bên B tặng lại chính là em thư ký này sao? Hắn chợt trâm ngâm suy nghĩ. Đúng là chúng nó chỉ mà tâng bốc lên thôi. Đã là thư ký dạn dĩ cỡ này rồi thì làm sao mà còn “trinh” cơ chứ! Ờ mà thôi, nhưng như thế cũng là “vinh dự” lắm rồi, toàn đồ “hàng hiệu”. “Cũ người, mới ta mà”…
***
Chuyện kể rằng cái nghề công chức của hắn coi vậy mà làm ăn phát đạt lắm. Hắn luôn được bên B khả ái bởi đã thường xuyên tạo cơ hội cho họ thắng đậm. Dĩ nhiên, ở đời nhờ “có đi có lại”, bên B luôn là chùm khế ngọt mà!
Lần này, nhân một hợp đồng thắng lớn, bên B đã “trả ơn” cho hắn bằng một món quà rất ý nghĩa, đối tác hứa sẽ chiêu đãi nó một em gái vẫn còn trinh!
Tiền bạc thì hắn cũng chẳng thiếu. Ờ thì món quà là lạ này nghĩ cũng hay đấy và hắn đã gật đầu đồng ý. Nhưng hắn lại nghĩ “cái thứ gái mà đến tay hắn thì làm gì còn trinh? Chắc chúng nó chỉ tâng bốc lên để lấy lòng mình vậy thôi. Đời mà, toàn chuyện bịa, có gì lạ đâu…”. Vì vậy hắn cũng không quá quan tâm. Thôi chỉ là cuộc chơi thôi mà.
Nhận lời mời của đối tác, theo hẹn, bên B đã cho xe đến tận nhà riêng để đón hắn. Chiều nay hắn cố tình tan sở sớm hơn mọi khi để về nhà tắm rửa, thay trang phục cho tương xứng. Vợ hắn vẫn chưa về, hắn đành gọi điện thoại cho vợ thông báo về lịch tiếp khách và còn nói thêm:
– Em ạ, chiều nay anh phỉa đi Hòa Bình làm việc với đối tác và có khả năng không về ăn tối đâu, em cứ chủ động giúp anh đón con rồi hai mẹ con chọn nhà hàng nào đó mà ăn khỏi vất vả. Cái đó (tiền) hôm nay anh vẫn để chỗ cũ đấy. Cũng kha khá em ạ!
Ở đầu dây bên kia vợ hắn có vẻ rất vui. Úi dào chuyện hắn bỏ cơm chiều với gia đình thì như… cơm bữa rồi. Có sao đâu, miễn là có thêm nhiều tiền là vui rồi!
Đêm đã về khuya, sau cuộc nhậu hắn được em thư ký của bên B dìu về khách sạn bốn sao. Trong hơi men chếnh choáng say hắn thấy em thưc ký đang tận tình chăm sóc cho hắn.
Bắt đầu là đỡ hắn nằm xuống giường, tháo giày, tất.. lấy khắn xấp nước ấm rồi lau mặt và dùng hai nón tay cái mềm mại khẽ day day lên hai huyệt đạo ở thái dương…
Tưởng là chỉ có thế, hắn khẽ bảo:
– Thôi cô về đi, cứ để tôi nằm đây ngủ một giấc là khỏe ngay thôi mà!
– Không! Không! Nhiệm vụ của em là phải ở đây đêm nay với anh để… để chăm sóc anh mà!
– Chết chết… Cô là thư ký của sếp, làm vậy đâu có được. Nếu sếp cô mà biết thì rầy rà to cho tôi đấy!
– Anh yên tâm đi, đây là lệnh của sếp mà! Em là thư ký mới như xếp đã giới thiệu với anhh trước bữa nhậu, em phải hoàn thành thử thách này! – Cô gái khẽ mỉm cười trông rất duyên.
– Thế sếp cô đâu rồi?
– Sếp cũng đã say và được lái xe đưa về nhà riêng rồi!
– Vậy hả?
Thì ra là quà bên B tặng lại chính là em thư ký này sao? Hắn chợt trâm ngâm suy nghĩ. Đúng là chúng nó chỉ mà tâng bốc lên thôi. Đã là thư ký dạn dĩ cỡ này rồi thì làm sao mà còn “trinh” cơ chứ! Ờ mà thôi, nhưng như thế cũng là “vinh dự” lắm rồi, toàn đồ “hàng hiệu”. “Cũ người, mới ta mà”…
Đếm ấy, hắn được chìm đắm trong hoan lạc và thêm những trải nghiệm mới…
Sáng mai ra, tận 9 giờ cô “thư ký” mới gọi hắn dậy. Nhìn đồng hồ, hắn chợt cuống cuồng nhảy vội vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt rồi vội vàng bước ra. Cô “thư ký” vẫn bình thản ngồi trang điểm…
Bất chợt hắn nhìn thấy trên tấm ga trải giường trắng muốt nhưng nhàu nhĩ. Ở đó có một vệt máu đỏ sẫm. Hắn tiến lại gần kiểm tra và hất hàm hỏi cô gái:
– Cô bị hành kinh à? Hành kinh vậy sao mà còn…
Cô gái nhìn hắn khẽ cười.
– Anh thật ngốc! Vậy mà không biết à?
– Biết gì cơ?
– Đêm qua anh làm em đau phát khiếp. Anh phá đời con gái của em rồi đấy!
Hắn chợt hiểu nhưng bất giác lạnh lùng:
– Cô đùa đấy à? Đã làm gái rồi thì sao mà còn “trinh” được? “Thư ký” ư? Đĩ thì có!
Hình như bị xúc phạm quá bất ngờ nên cô gái đứng bật dậy:
– Đĩ ư? Đĩ thì không được quyền có “trinh” à? Đúng là đồ không biết điều!
Nói vậy rồi cô gái vùng vằng bỏ ra khỏi phòng không thèm chào hắn một tiếng.
Chỉ còn lại một mình, hắn chợt tĩnh tâm lại. Hắn cũng thấy thật vô lý và rất muốn đuổi theo cô gái nhưng không đành. Thôi thì thế nào mà chẳng có lần gặp lại đối tác nữa, nghĩa là sẽ có dịp mình sẽ lại gặp được cô ta mà!
***
Nói vậy thôi, nhưng thấm thoắt đã hơn một năm trôi. Vậy mà bao lần gặp lại đối tác làm ăn nhưng tuyệt nhiện hắn không hề gặp lại được bóng dáng cô “thư ký” đó. Hỏi thì cũng hơi “ocrơ” vì ngại sếp bên B vặn vẹo về thái độ coi thường người của họ nên hắn lại thôi. Nhiều đêm nằm cạnh vợ hắn lại nghĩ về “nàng” và tự trách mình quả là đã ăn nói quá hàm hồ.
Thôi thì tạm quên đi và hắn lại hì hục giành hết tình cảm cho vợ. Còn vợ hắn thì dĩ nhiên không thể biết và luôn tuyệt đối tin tưởng vào hắn, một người chồng “chu toàn” vừa giỏi kiếm tiền vừa rất biết “chiều” vợ.
Nhưng rồi điều nó mong mỏi cũng đã tới. Bất chợt, trong một một đêm Hà Nội, hắn đã gặp lại cô “thư ký” xinh đẹp ngày nào. Hắn mừng rỡ vội chạy đến nhưng sững người khi thấy cô nàng đang âu yếm khoác tay một lão già trán hói còn có tý tóc nhưng đã được chải ngược láng coóng rất chỉn chu. Mặc kệ, như người nhà, hắn vội cầm tay cô gái giật mạnh và nói vỡi lão già:
– Xin lỗi ông, tôi có việc phải nói riêng với cô em của tôi một chút.
– Người đàn ông lịch lãm nhún vai:
– Ok!
Hắn kéo cô gái ra góc phố và phân bua:
– Thì ra tôi không sai, cô đúng là đồ đĩ!
Cô gái nóng mặt:
– Anh đừng mà vô cớ hàm hồ, tôi làm ầm lên bây giờ! Tôi không phải là đĩ! Tôi đơn giản chỉ là chân dài! Chân dài thì phải đi với đại gia vậy thôi. Chỉ khi ngủ với những kẻ nghèo hèn và keo kiệt như anh thì có lẽ anh đã nói đúng. Vâng, lúc đó tôi mới là con đĩ! Tạm biệt anh nhé!
Nói rồi cô gái vội cất bước. Nhưng vừa bước được mấy bước cô gái bất ngờ quay lại và chìa ra trước mặt hắn một tấm danh thiếp.
– Tôi sẽ là đĩ nếu anh cần và gọi!
Cô gái nhếch mép cười chế nhạo rồi vội vã quay về với người đàn ông hào hoa vẫn đang nhẫn nại chờ cô ở đằng kia.
Hắn như người bị choáng cứ đứng đơ như trời trồng, trong tay vẫn giữ chặt tấm danh thiếp của cô gái. Một lát sau, định thần lại, hắn đọc nhanh dòng chữ trên tấm danh thiếp – Lê Thị Phượng Hồng – nhân viên pia (PY) hãng thời trang Gió Mới!
***
Hóa ra cuộc đời thật trớ trêu, bỗng dưng hắn lại thấy thương và yêu cô “thư ký”. Sau nhiều ngày trằn trọc suy nghĩ hắn quyết định gọi điện cho Phượng Hồng.
Cuộc tái ngộ giữa hai người tại một quán cà phê nhỏ. Trước thái độ có vẻ sởi lởi và chân thành của hắn, cô “thư ký” từ chỗ lạnh lùng “cảnh giác” cũng trở nên thân thiện thiện hơn. Biết làm sao được, nghề nghiệp mà. Họ nói chuyện với nhau tỏ ra rất hiểu nhau bên ly cà phê tý tách…
– Vậy là anh và em đã phần nào cảm thông cho nhau. Thôi, từ nay trở đi em hãy là “chân dài” của riêng anh, đồng ý không?
– Vậy à? – Cô gái ngạc nhiên – Anh đã trở nên đại gia từ hồi nào vậy? Cô gái tủm tỉm cười.
– Thì em hãy đọc bản hợp đồng này rồi sẽ rõ!
Cuối cùng hắn chìa ra và đưa cho gái một tờ giấy viết tay kín một trang. Lướt nhanh qua bản thỏa thuận cô gái nhỏ nhẻ ok và lấy trong túi ra một chiếc bút và ký! Thái độ này của nàng càng khiến hắn kinh ngạc.
– Em không đòi hỏi gì thêm sao?
– Một căn hộ chung cư cao cấp 100 m2 và mỗi tháng 15 triệu chu cấp cho em thế là đủ. Chỉ mong anh thường xuyên lui tới mà không phải chỉ tháng đôi lần anh nhé! Cô gái vẫn bình thản và nhỏ nhẹ trả lời!
Đêm ấy hắn và cô gái làm một lễ “nhập môn” nho nhỏ rồi ân ái với nhau tới sáng. Sáng ra hắn ân ái và đòi hỏi thêm một lần nữa rồi chia tay. Cô gái tỏ ra rất hạnh phúc.
Đêm hôm sau, hắn lại về với “tổ ấm” mới như vậy với khát cháy tràn ngập trong yêu đương và thác loạn. Cô gái hơi bất ngờ hỏi:
– Anh ở đây hai đêm liền mà chị ấy cũng không có ý kiến gì sao?
– Ối dào, bà ấy đi công tác nước ngoài rồi!
– Vậy thì con cái?
– Gửi hết về bà ngoại rồi…
Vậy là hắn và cô gái đã chung chạ với nhau được gần năm trời. Thỉnh thoảng, sau khi ân ái xong hắn lại mô tả lại cái cảm xúc được “phá trinh” nàng ngày nào với nàng. Cô gái tỏ ra rất hạnh phúc và luôn sẵn sàng phục vụ hắn một cách tốt nhất.
Nhưng ở đời, cái kim để trong túi lâu ngày cũng bị tòi ra. Cuối cùng thì vợ hắn cũng biết. Vợ hắn đã tìm đến tận nơi và cũng không đao to búa lớn vì muốn giữ thể diện cho chồng.
Điều kiện là phải chấm dứt mối quan hệ này. Do cái nhà vẫn đứng tên chồng nên vợ hắn chỉ yêu cầu và bắt buộc là cô gái phải ra đi, càng xa càng tốt. Đổi lại vợ hắn sẽ trả cho cô gái một món tiền khá lớn, đủ để mua một căn hộ tử tế ở tỉnh lẻ.
Cô gái cũng không đôi co và mặc cả thêm điều gì… bởi cô ta cũng quá biết vậy là thương vụ này cô ta cũng đã quá hời…
Đoạn kết:
Dĩ nhiên là hắn rất buồn nhưng cũng thầm biết ơn và nể phục vợ. Và có vẻ cuộc sống của hắn đã trở lại với quĩ đạo đẹp. Cho đến một hôm hắn bỗng nhận được một tin nhắn: “Anh có thể đến khách sạn… phòng 1001 gặp em lần cuối được không?”.
Sau hồi lâu đắn đo suy nghĩ, hắn quyết định nhắn lại: “Đồng ý, nhưng anh chỉ có thể gặp em vào ban ngày, lúc 9 giờ sáng…”.
Trái với sự mong đợi của hắn, hắn đến khách sạn nhưng không gặp được nàng. Lễ tân trao cho hắn một bức thư và nói: “Cô ấy đã bay đi nước ngoài từ hôm qua”. Hắn như hẫng hụt và mở vội bì thư ra xem.
Cảm ơn anh về tất cả những gì anh đã giành cho em. Thực ra đúng như anh đã nhận định về em ngay từ lần gặp đầu tiên. Em đúng là một con đĩ. Một con đĩ chuyên nghiệp anh ạ. Em mong anh đừng buồn về em và hãy trở về với chị ấy. Chị ấy mới là chỗ dựa vững chắc nhất cho cuộc đời của anh!
T/B: Em gửi anh xem hóa đơn này để anh biết một sự thật về sự “trinh tiết” của em!
Hắn run run lật mở tờ hóa đơn với dòng chữ:
Dịch vụ chỉnh hình cao cấp!
Chi phí tân trang lại trinh tiết!