Rít xong điếu thuốc lào Khánh ngửa mặt lên trời há hốc mồm ra thở khói, mắt nheo nheo nhìn đàn em một lượt rồi quát lớn:
– Thằng Quý lác đâu rồi mà không có mặt, chúng mày không thông báo cho nó à?
Cả bọn đàn em nhìn nhau ngơ ngác, rồi tất cả tập trung dồn hết ánh mắt vào thằng Ngân bờm – hàng xóm của Quý lác, Ngân bờm ấp úng:
– Dạ… thưa đại ca, sáng em đi cắt cỏ gặp nó ngoài đồng em đã thông báo rồi…Em nói rõ là tối nay đại ca gọi tập trung ở lều vịt, nhưng hôm nay nhà nó bận tát ao chắc chưa xong, tí nữa nó ra ngay đấy ạ…
***
Khánh đứng dậy đi vào trong lều vịt mang ra chai rượu nút chuối, đĩa lạc rang và mấy trái xoài xanh ra đưa cho đàn em:
– Chúng mày nhậu tạm cái này, định bắt đôi vịt làm tí tiết canh nhưng vội quá chưa làm kịp…
Bốn thằng đàn em mắt sáng lên, thằng rót rượu, thằng gọt xoài…thằng tranh thủ hút điếu thuốc lào làm không khí nhộn nhịp, khí thế hẳn lên. Rót cho Khánh chén rượu, Ngân bờm nhìn mấy thằng còn lại tỏ ý thăm dò rồi nói:
– Đại ca gọi bọn em ra đây chắc có vụ gì phải không ạ? hay đại ca định phang thằng nào cứ bảo bọn em một câu, em oánh chết cụ nhà nó ngay…
Thằng khác lên tiếng:
– Chuẩn đấy đại ca! Đại co cứ ho một tiếng, đêm nay em cho nhà nó sáng nhất làng luôn…
Cả bọn nhao nhao hưởng ứng riêng Khánh thì trầm ngâm suy nghĩ, từ tốn nói với đàn em:
– Đánh nhiều thằng chứ chả phải một thằng… kể từ khi đại ca Phú sẹo lên Hà Nội làm thợ xây, hội anh em mình gần như giải tán. Được chúng mày tín nhiệm bầu tao làm đại ca mà tao chưa làm được vụ gì…Dạo này thấy bọn trai làng bên sang làng mình cua gái nhiều quá, cứ tình hình này gái làng mình về tay chúng nó hết thôi. Tao gọi bọn mày ra đây cũng là bàn về chuyện đó, cùng nhau lên phương án chứ cứ thế này tao thấy nhục cho trai làng mình…
Thằng Huân rỗ từ nãy im lặng, nghe đại ca nói vậy mặt hầm hầm, đập mạnh chén rượu xuống bãi cỏ rồi nói lớn:
– Mẹ chúng nó chứ, đại ca nói vậy là chuẩn đấy…em cũng đang bức xúc vụ này, em cũng bị thằng làng bên nó cuỗm mất cái Nhài, đắng hết cả lòng mấy tháng nay rồi. Em có ý kiến thế này, anh em mình cứ mai phục ở cổng làng mang theo ít đồ nghề…cứ thấy bóng thằng nào lạ mặt ở làng khác mà mon men vào thì tẩn chết mẹ nó đi, vài vụ như vậy xem thằng nào dám bén bảng vào đây cua gái nữa không!
Khánh thấy bọn đàn em hưởng ứng nên phấn khởi lắm! Người yêu bỏ đi lấy chồng ở làng bên nên từ đó Khánh ôm mối hận trong lòng. Khánh nguyện sẽ không đội trời chung với bọn con trai làng bên cạnh, có lần mải suy nghĩ về việc trả thù mà Khánh làm lạc mất mấy con vịt về nhà bị bố mẹ chửi cả buổi tối, hận càng thêm hận…Nhận thấy cơ hội đã đến nên hôm nay quyết định gọi bọn đàn em đến để lên kế hoạch giữ gái làng…
Nốc cạn chén rượu, Khánh nói với đàn em:
– Theo kinh nghiệm giữ gái làng của nơi khác mà tao học được thì thế này: khi thằng con trai nơi khác và làng tán gái sẽ bị bắt lội xuống dưới mương để vào, không được đi trên đường đất hoặc bắt tụt quần đi thụt lùi, vừa đi vừa hát để vào làng. Có nơi thì bọn nó nấp vào bụi cây rồi ném gạch hoặc ném cứt, nước đái vào người để nó phải bỏ về… Còn ý của chúng mày thì sao?
Ngân bờm gật gật gù gù rồi bảo đàn anh:
– Em thấy cách nào cũng hay nhưng đó là của bọn làng khác, trai làng mình phải chơi phong cách độc cho nó không đụng hàng. Ví dụ thằng bỏ mẹ nào mà lởn vởn vào làng mình tán gái thì bắt nó phải lội xuống ao mò cho được 2 con ốc… nhưng cái khó là phải mò làm sao cho được 1 con đực và 1 con cái thì mới cho vào làng, còn không thì lượn…đại ca và các chiến hữu thấy thế nào?
Huân rỗ nhếch mép cười đểu, quăng mấy hạt lạc rang vào mồm rồi nói với Ngân bờm:
– Mẹ, cái loại mày đã ngu lại còn tỏ ra nguy hiểm! Mày thừa hơi à? bắt nó đi mò ốc rồi còn làm giám khảo để xem đực hay cái. Cứ vác đồ ra đập bỏ mẹ nó đi…Bây giờ thế này nhé, thằng Ngân thì mang Liềm cắt cỏ của mày ra, tao thì mang đòn gánh, mấy thằng này thì chuẩn bị gạch đá, súng cao su, cần thiết thì mang cả cứt và nước đái nữa, cứ mang tất cả đồ ra để… lên hình cho nó đẹp, nhìn thấy phi đội như vậy là đảm bảo chạy hết! Đại ca thấy em nói phải không…?
Khánh nghe đàn em nói vậy càng thêm quyết tâm thực hiện kế hoạch, ngoài Huân rỗ và thằng Ngân bờm ra thì 2 thằng còn lại chỉ đâu đánh đấy, miễn là cứ cho nó rượu và ít đồ nhắm là được. Đang bàn tán sôi nổi thì thằng Quý lác chạy vào, tay xách theo 2 con cá mè:
– Xin lỗi đại ca, nhà em hôm nay tát cái ao nên ra muộn qúa… mang ít lộc ra đây nhậu với anh em cho vui. À! gặp ông già đại ca, thấy nhắn bảo đại ca về nhà ngay có việc…
Khánh nghe thấy bố gọi về thì ậm ừ một lúc nhưng mặc kệ vì thấy bọn đàn em đã có mặt đông đủ. Khánh kể lại đầu đuôi cuộc họp vừa rồi cho Quý lác nghe. Vốn là thằng dát đòn và sợ chết nên nghe nói đến kế hoạch chuẩn bị đánh nhau Quý lác sợ quá:
– Hả, cái gì, đánh nhau hả !!!
Quý lác định thoái thác nhưng sợ mất thể diện trước mặt cả bọn nên mạnh dạn phát biểu:
– Dạo này sức khỏe của em hơi kém, mới hôm qua bị cảm xong, chứ nếu em không ốm thì em nện bỏ mẹ bọn chó đấy. Nhưng thấy anh em đã quyết tâm thì em ủng hộ thôi. Mấy anh em mình ai cũng đẹp dai, phong độ thì cứ phải gọi là ngút cả trời.
Khánh vịt mặt vênh lên, tay chỉnh lại cái cổ áo:
– Nhiều lúc tao cũng muốn bóp cổ cái thằng đẹp trai nhất làng này cho rảnh nợ, nhưng nghĩ tự tử thì phí mất nhan sắc trời ban nên lại thôi!
Quý lác tiếp tục nịnh:
– Em nói không phải nịnh gì chứ… đại ca đúng là đẹp dai nhất cái làng này đấy! hay có thể nói đại ca là hót-boy! Thứ hai là đến thằng Huân rỗ nhìn mặt mũi rất sáng sủa, cả thằng Ngân bờm này nữa nhìn cũng khôi ngô tuấn tú…Đấy, có thua kém gì ai đâu… thế này mà toàn bị bọn trai làng bên nó cướp mất thì quá nhục!
Mấy thằng nghe Quý lác khen, mặt mày tươi tỉnh lên hẳn, thằng nào thằng đấy tủm
tỉm cười rất đắc chí. Cả bọn đang lâng lâng, sung sướng vì được khen thì Quý lác nói tiếp:
– Nhưng theo em thì bọn mình cứ nấp vào bụi rậm chỗ gần cổng làng rồi thấy thằng nào lọ mọ vào thì tương cho nó bọc cứt vào người, thối rình lên thế thì mặt mũi nào mà mò vào nhà người yêu…Với lại có gì anh em mình còn chạy được, đỡ phiền phức với bên dân phòng…
Khánh thấy cách này cũng hay và khá hiệu quả, nhưng thấy nó cứ mọi mọi bẩn bẩn nên bảo đàn em:
– Đấy cũng là cách hay, nhưng ra trận đầu tiên thì phải đánh để thị uy cho chúng nó sợ đã, rồi kết hợp cách này sau…Lần đầu tiên anh em ra quân cứ theo cách của thằng Huân rỗ là được…phải cho chúng nó biết trai làng mình không vừa, muốn tán gái làng thì phải bước qua xác bọn này đã…
Huân rỗ thấy đại ca ủng hộ phương án của mình nên tự hào lắm, say sưa lên kế hoạch chỉ đạo những đứa còn lại…rồi quay sang mắng thằng Quý lác:
– Cái loại mày sợ chết thì ở nhà, tháng trước thằng này đi ăn cưới con Mận bị bọn xóm trên nó đánh cho, may là có tao can không thì no đòn rồi…
Nghe Huân rỗ nói vậy Quý lác bỗng nhớ lại chuyện bị đánh mà trong lòng vẫn cảm thấy cay cú, hôm đó đám cưới cái Mận bọn thanh niên xóm trên xóm dưới tụ tập hát hò vui vẻ. Chỉ vì mắt lác mà Quý bị thằng say rượu xóm trên nghĩ là lườm đểu nó, thế là 3 thằng xóm trên lao vào đánh cho Quý lác một trận…vụ đánh nhau ầm ĩ khiến suýt nữa thì hỏng cả đám cưới của cái Mận. Nhưng lúc đấy điều làm Quý lác ức nhất là không hiểu tại sao mình lại bị bọn nó đánh…
Khánh hút thêm điều thuốc lào, nhìn xung quanh và bảo bọn đàn em:
– Thôi được rồi, kế hoạch đã bàn xong bây giờ trời cũng tối rồi, anh em mình chuẩn bị đồ nghề rồi ra cổng làng mai phục…Tao có cái Cuốc chuyên dùng để cuốc giun cho vịt ăn, mang ra thêm cho khí thế. Tối nay là thứ bảy thì kiểu gì cũng có thằng làng bên nó mò sang, hôm nay ra quân đánh trận đầu tiên đã…xong xuôi rồi cả bọn quay về đây nhậu tiếp!
Thực hiện chỉ đạo của Khánh, mỗi thằng một việc chuẩn bị đồ nghề rồi kéo nhau ra cổng làng mai phục. Đứa nào cũng mang trong lòng một tâm niệm là trai làng mình không thua kém trai làng bên, nên gái làng không thể để bọn khác nó cướp được.
Chỗ mai phục đã xong xuôi, mấy thằng cúi xuống đám cỏ gần cổng làng để ẩn nấp. Khánh bỗng bịt mũi và nói với đàn em:
– Thằng ôn nào mang cứt thì phải bọc kỹ vào chứ, sao thối thế…ngồi chờ bọn nó có khi chết mẹ nó vì ngạt mất, buộc ngay vào hoặc để ra chỗ khác bao giờ cần thì hãy mang vào đây!
Ngân bờm chỉ tay về Quý lác rồi nói:
– Dạ, việc mang hàng nóng là nhiệm vụ của thằng Quý lác ạ!
Cả bọn dồn hết ánh mắt về phía thằng Quý lác, thằng Quý giơ bọc cứt lên mũi ngửi rồi lại giơ cho mấy đứa còn lại như để chứng minh, sau đó gã nhìn đàn anh phân bua:
– Dạ thưa đại ca, em buộc 2 túi bóng rồi làm gì có mùi. Thối là ở bãi cỏ này đấy, chắc thằng khốn nạn nào nó bậy bạ ở đây, em mà tóm được thì em nhét cái bọc này vào mồm nó…
Ngân bờm im lặng không nói gì nhưng ấm ức khi nghe bọn nó chửi, vì chiều nó đi cắt cỏ nên tranh thủ giải quyết nỗi buồn đúng chỗ này, ai ngờ lại trở thành điểm mai phục của cả hội… Cũng định im nhưng cứ bị mấy thằng kia chửi, Ngân bờm buông một câu tử tế:
– Thôi không sao, ngồi một lúc là nó hết mùi ngay! Ai chả có lúc nhỡ nhàng, chửi người ta làm gì cho phải tội ra!
Khánh bảo cả bọn trật tự vì phát hiện ra một bóng người lạ đi xe máy đang tiến về phía cổng làng. Đó một thanh niên khoảng 25, 26 tuổi ngồi trên chiếc xe tay ga đắt tiền , mặc áo trắng quần đen nhìn có vẻ thư sinh và có điều kiện…
Quý lác nhấp nhổm hỏi ý kiến đàn anh:
– Đại ca! thằng kia đi qua em tương luôn cái bọc này vào mặt nó nhé…
Khánh lừ mắt nhìn đàn em, rồi dặn dò cả bọn:
– Khi nào tao ra lệnh thì hãy hành động, cẩn thận kẻo hỏng việc. Nghe tao dặn đây: thằng Huân rỗ ra chặn xe nó lại để cà khịa trước, sau đó tao, thằng Ngân bờm và 2 thằng này vác đồ ra đập, cuối cùng thì đến thằng Quý lác tương cái bọc thối này vào người nó rồi rút quân về lều vịt…
Nghe đại ca phân công, Huân rỗ bật dậy khỏi bãi cỏ rồi phanh áo ngực, tay cầm đòn gánh oai phong lẫm liệt đứng giữa đường, mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía cậu thanh niên:
– Dừng lại, dừng lại…Xuống xe….khẩn trương…Mày đi đâu mà mò vào đây, thế bây giờ mày thích gì để tao chiều?
Cậu thanh niên hoảng quá, tưởng gặp phải cướp vội xuống xe khúm núm nhìn Huân rỗ, giọng run run:
– Dạ thưa anh, em vào nhà bạn gái chơi ạ…có ít tiền anh cầm tạm uống nước ạ!
Huân rỗ khệnh khạng thò tay vào rút chìa khóa xe máy của cậu thanh niên nhưng loay hoay một lúc mới rút được vì nó chưa đi xe ga bao giờ… Huân rỗ vỗ bồm bộp vào vai cậu thanh niên và hỏi dồn dập:
– Thế mày là thằng nào? bạn gái mày nhà ở đâu? tao chưa nhìn thấy mày vào đây bao giờ cả. Hay bây giờ mày mới vào đây để chăn gái làng này hả…?
Không thèm nghe cậu thanh niên kia trả lời, Huân rỗ quay lại gọi lớn:
– Đại ca ơi thằng chó này đúng là vào đây chăn gái làng rồi!
Cả bọn lũ lượt kéo ra khỏi đám cỏ, thằng cầm Cuốc, thằng cầm Liềm, thằng cầm gạch. Riêng thằng Quý lác đi sau cùng tay cầm bọc cứt, ngó ra nhìn cậu thanh niên với đôi mắt lác xệch làm cậu thanh niên mặt tái mét vì sợ, cậu lúng túng phân bua:
– Dạ…Dạ… thưa các anh! em là Thanh ở làng bên, hôm nay em mới sang nhà bạn gái để ra mắt nên cũng chưa biết nhà ạ. Cô ấy dặn là đến đầu Đình làng đằng kia thì ra đón em…các anh bỏ quá cho em không chăn dắt gì ai đâu ạ…
Vậy là đúng rồi! Khánh chợt nhớ đến thằng trai làng bên ngày trước nên mối căm hặn trào dâng. Khánh tiến tới túm cổ áo Thanh vả mấy phát vào mặt rồi chửi:
– Mẹ thằng chó này, mày nhìn kỹ cái mặt tao nhé, nhìn đi…lần sau chừa cái mặt bố mày ra. Mày thích vào chăn gái làng tao hả, mày nghe danh Khánh vịt làng này chưa…chúng mày đâu đánh chết mẹ nó đi cho tao…
Thằng trai làng bên mặt tái đi vì sợ, miệng liên tục thề thốt:
– Em xin thề là em không chăn dắt ai cả, em chỉ đến nhà người yêu em để ra mắt thôi, ra tết này bọn em chuẩn bị cưới rồi ạ, đằng nào em cũng sắp là rể làng mình, các anh tha cho em…
Ngân bờm tiến lại, đặt cái liềm cắt cỏ lên cổ Thanh, quát:
– Thế mà còn bảo không chăn dắt à, mày chăn gái làng bọn tao về làng mày làm vợ mà còn chối. Mày có biết cái liềm này đã cắt bao nhiêu cỏ rồi không, cái đầu của mày tao xoẹt một phát là rụng như cỏ luôn!
Huân rỗ cũng lăm lăm cái đòn gánh trong tay:
– Không phải nói nhiều với nó cho mất thời gian! Đánh hoặc bị đánh!
Quý lác thấy cả bọn hừng hực khí thế nên cũng cầm bọc cứt, loay hoay giơ lên giơ xuống dọa thằng trai làng bên
– Ném hoặc bị Ném!
Cả hội lao vào Thanh, thằng đấm thằng đá…Huân rỗ cũng sẵn mối thâm thù vì bị thằng làng bên cướp người yêu nên vác đòn gánh đập túi bụi cho hả cơn giận. Khánh tiến về phía xe máy thấy treo một túi hoa quả và cái Đài cát-sét Nhật nhỏ, đúng là món đồ mà Khánh định mua để những lúc ra canh lều vịt nghe ca nhạc cho đỡ buồn, định bụng sẽ nhân cơ hội lấy về dùng luôn nhưng đang sẵn cơn hận Khánh cầm cái đài ném mạnh xuống đất, rồi lấy cái Cuốc bổ xuống khiến cái đài vỡ vụn…Khánh nghĩ thầm trong bụng sau trận đánh này bọn trai làng bên sẽ không dám bén bảng sang đây chọc ghẹo gái làng mình nữa…
Thằng Quý lác từ nãy loanh quanh bên ngoài không dám vào đánh, tay vẫn cầm bọc cứt…
Chờ mấy thằng kia đánh xong , Quý lác ném thẳng vào người thằng trai làng bên…rồi giơ nắm đấm ra dọa:
– Mày cũng nhớ cái mặt bố mày nhé…
Nói xong, Quý lác ba chân bốn cẳng chạy về phía lều vịt, mặc cho cậu thanh niên tên Thanh nằm im không nhúc nhích.
Trận ra quân đầu tiên coi như đã thành công! riêng Khánh và Huân rỗ là sướng nhất vì đã đập được thằng trai làng bên coi như cũng hả lòng hả dạ được phần nào.
Cả bọn tiếp tục cuộc nhậu tại lều vịt. Đang uống Khánh chợt nhớ ra lúc nãy thằng Quý lác dặn là ông già gọi về nhà ngay, tự nhiên sốt ruột không hiểu ở nhà có chuyện gì không. Khánh bảo bọn đàn em cứ nhậu tiếp, rồi chạy về nhà xem tình hình thế nào…
Vừa về đã gặp cái Lan em gái ở đầu ngõ vừa đi vừa khóc. Khánh hốt hoảng:
– Ở nhà có chuyện gì mà khóc lóc thế này, bố mẹ bị làm sao à, đâu hết rồi?
Cái Lan vẫn òa khóc nức nở:
– Bố mẹ không làm sao, anh làm gì mà giờ mới về nhắn anh về từ xẩm tối cơ mà…anh Thanh người yêu em bị chúng nó đánh ở đầu làng giờ đưa vào trạm xá cấp cứu rồi, em về lấy ít đồ để mang ra cho anh ý…
Nghe em gái nói vậy, Khánh choáng váng không nói được lời nào, miệng cứ ú ớ…
Lan nói tiếp:
– Hôm nay cả nhà đợi anh ý đến ra mắt, lần trước em bảo anh hay phải trông ở lều vịt nên muốn mua cái Đài cát-sét để nghe cho đỡ buồn. Anh ý cũng mua tặng anh nhưng bị bọn khốn nạn đấy nó đập vỡ rồi…
Khánh vịt choáng váng, miệng lắp bắp:
– Mày nói cái gì…thằng Thanh đấy là người yêu…Có phải cái thằng mà mày bảo sắp cưới đấy hả!
Lan sụt sịt đáp:
– Vâng, chứ còn thằng nào nữa! Em vất vả lắm mới lừa được một thằng để cưới! Ai ngờ bị bọn làng mình nó đánh, đã thế bọn nó còn ném cho bọc cứt vào người thối rinh cả lên. Sợ sau vụ này nó bỏ em luôn, chắc em ế mất anh ơi! Bên dân phòng người ta cũng đang truy tìm bọn côn đồ đấy rồi! Dù sao anh cũng
là anh rể tương lai của anh ý, anh phải giúp dân phòng tìm ra bọn đấy cho em…
Nói xong Lan vội chạy ra trạm xá…còn Khánh thì vẫn chưa hết bàng hoàng, hóa ra cái thằng trai làng bên mà Khánh dọa là phải nhớ mặt mình đấy lại là thằng em rể tương lai…
Khánh thấy trong lòng lo lắng vì không biết giải quyết vụ này thế nào đây…!!!
Kim Tam Long | 2013