Tình yêu vốn dĩ là thứ gì đó mơ hồ và bí ẩn mà khó một ai có thể định nghĩa được. Nó có thể khiến con người vui vẻ, hạnh phúc bao nhiêu thì cũng có lúc nhấn chìm tất cả, khiến ta đau đớn, khổ sở bấy nhiêu. Nhưng đâu có ai được quyền từ chối hay đủ sức xua đuổi tình yêu, bảo nó đừng chạm đến mình mỗi khi ta không mong muốn. Tình yêu xưa nay dù bắt đầu hay kết thúc đều theo lẽ tự nhiên của nó. Và tự nhiên thì muôn màu muôn vẻ. Thay đổi cũng là điều tất yếu. Vậy thôi.
Khi gật đầu chấp nhận ở bên nhau, dường như ta hi vọng sẽ nắm tay nhau đi đến hết chặng đường dài. Ta tự nhủ rồi đây ta sẽ vượt qua tất thảy để về chung một nhà. Ta cảm giác cả hai chẳng thể sống nổi nếu thiếu vắng kẻ kia. Lời hứa hẹn, câu yêu thương ngọt ngào dành trọn không suy nghĩ. Ngày này qua ngày khác, ta mơ mộng, vẽ vời về một tương lai vô cùng tốt đẹp. Tình yêu ngập tràn, bền chặt tưởng chừng chẳng có điều gì phá vỡ nỗi.
Vậy mà khi quay mặt làm ngơ, trở thành những người đã cũ trong cuộc đời nhau. Liệu mấy ai có thể nói được với nhau vài dăm câu tử tế. Hay chỉ toàn là oán trách, phán xét và hơn thua lẫn nhau. Tình yêu đã hết, con tim đã mệt thì mọi thứ đâu còn ý nghĩa gì nữa. Thời gian rồi sẽ xoa dịu vết thương, sẽ làm ta lãng quên quá khứ. Rồi ngày mai, hoa vẫn nở đón chào nắng sớm. Bình yên rồi sẽ vỗ về nỗi cô đơn. Hà cớ gì phải dằn vặt và vin vào lỗi lầm xưa cũ mà làm tổn thương nhau. Cuối cùng thì cũng chẳng ai sung sướng cả. Im lặng, đừng cố gắng biện minh, cũng đừng thắc mắc hay giải thích lý do tại sao kết thúc. Chia tay thì có gì mà to tát, mà phải làm ầm ĩ đến xung quanh. Hãy cứ xem như duyên nợ của ta chỉ đến thế. Đừng đổ lỗi cho tình yêu với vô vàn lý do ngớ ngẩn. Không hợp nhau, không thể chấp nhận được cái xấu của đối phương thì ở bên nhau lâu thế làm gì. Có chăng chỉ vì cảm xúc đã rời bỏ, ánh mắt một trong hai đã hướng về phía khác. Đã là lựa chọn thì ta phải chịu trách nhiệm về nó. Sai hay đúng, bằng phẳng hay khó khăn thì ta cũng phải chấp nhận. Cố gắng tha thứ, bao dung và nghĩ về nó bằng cái nhìn nhẹ nhàng, chia sẻ. Tình yêu sâu đậm, khắc ghi trong lòng để rồi buông hững hờ, chua xót. Có đáng không?
-Nguồn: Sưu tầm-