Có một người kia, sau khi chết, trên đường đi đến điện Diêm La, nhìn thấy một tòa cung điện nguy nga tráng lệ. Anh bèn ghé vào vãng bước. Chủ nhân của tòa cung điện niềm nở đón tiếp và mời anh ở lại chơi vài ngày.
***
Trong lúc trò chuyện, vị khách tâm sự:
– Lúc tôi còn ở chốn nhân gian, cả đời lúc nào cũng bận rộn với công việc. Vì thế, bây giờ tôi chỉ muốn được ăn, được ngủ, được nghỉ ngơi thoải mái và rất ghét phải làm việc.
Người chủ cung điện cười nói:
– Thế à! Như vậy, trên thế gian này còn nơi nào thích hợp hơn ở nơi này. Ở đây tôi có đầy đủ sơn hào hải vị, anh muốn ăn gì cũng có và cũng không ai cấm anh được ăn uống, nghỉ ngơi. Vả lại, tôi có thể bảo đảm không ai có thể ép buộc anh làm bất cứ công việc gì. Và như thế, vị khách nọ đồng ý ở lại nơi tòa cung điện.
Thời gian đầu, nguời khách này thật sự cảm thấy rất thoải mái, hết ăn rồi ngủ, ngủ thức dậy lại được dọn sẵn bàn ăn. Dần dà ngày tháng qua đi, anh ta bắt đầu cảm thấy có chút cô đơn, trống trải. Anh bèn đến tìm chủ cung điện, tỏ vẻ trách móc:
– Mỗi ngày chỉ biết ăn, ngủ riết rồi cũng chán, chẳng thấy thích thú gì nữa. Anh có thể tìm giúp tôi một công việc được không?
Người chủ cung điện nhìn anh đáp:
– Rất tiếc! Ở chỗ chúng tôi từ xưa tới giờ chưa từng có công việc gì để làm.
Vị khách cảm thấy vô cùng thất vọng, lê từng bước chân chậm chạp về phòng.
Rồi ngày tháng dần qua, vị khách gần như hết chịu đựng cảnh nỗi “ăn không ngồi rồi” này. Anh lại đến tìm chủ nhân cung điện và đưa ra đề nghị:
– Tôi không chịu đựng nỗi nữa cảnh như thế này. Nếu như anh không giúp tôi tìm việc làm thì tôi thà chịu đọa địa ngục chứ không muốn ở lại đây nữa.
Người chủ cung điện cười khinh miệt: Vậy chứ anh cho rằng đây là chốn thiên đường chắc? Nơi này chính là địa ngục!