Hay là con ở nhà với cha má hen!, con không đi Sài Gòn học đâu?
***
Một buổi chiều tà Sài Gòn nắng chợt tắt, tôi len lỏi từng ngõ hẻm, gốc phố quyết tìm ra quán cà phê mà cách đây 5 năm tôi rất thích. Nó đem lại cho người ta cảm giác an yên sau những xô bồ của cuộc sống nơi thành thị. Ngồi nhâm nhi tách cà phê nóng cùng tiết trời lành lạnh ở Sài Gòn hôm nay, sao tôi nhớ má tôi quá đỗi. Người phụ nữ đã hy sinh cho chồng, cho con gái bé nhỏ của má. Lòng tôi nôn nao một cảm giác khó tả. À! Cũng đúng thôi! Sắp đến tết rồi mà. Giống như bao người con xa quê, tôi mong tết mau về để tôi được về quê thăm má. Để được má gội đầu, chải tóc cho con trên bến sông trước nhà. Tôi chợt đau đáu nhớ về tuổi thơ. Nơi đầy ấp tiếng cười vui rả rít, đầy ắp tình người mà nơi phồn hoa đô hội có chắc sẽ tìm được.
Tuổi thơ tôi là những ngày đẹp nhất, rong ruổi khắp cánh đồng, hay những buổi đi hái rau đồng về luộc chấm mấm kho. Má tôi mà trổ tài nấu mấm kho là anh em tôi ăn thôi nghỉ. Cha tôi tuy ít nói nhưng trong lòng thì tự hào về má lắm! Nhà tuy nghèo nhưng chan chứa tình quê. Má với cha thì sớm hôm ngoài đồng, tôi thì ở nhà lo cơm nước, và cố gắng ăn học cho nên người. Rồi ngày rời xa gia đình, rời xa vòng tay ấm áp của má cũng đến.
Lúc đó tôi nói: “Hay là con ở nhà với cha má hen!, con không đi Sài Gòn học đâu?”
Má tôi nói: “Mày biết nguyên cái xã nghèo này, có mình mày đi học đại học ở Sài Gòn, con người ta mong mà không được kìa, thôi nghe lời má đi học đi con, không thành danh thì cũng thành nhân.”
Đời tôi cũng bắt đầu lật sang trang mới, không còn gần má nữa tôi tập sống cuộc sống tự lập, tự lo cho mình. Tôi vẫn nhớ lời má dặn lên Sài Gòn ráng học hành nghe con như xoáy vào tâm trí. Rồi những đêm dài, trong cuộc gọi ngắn ngủi tôi nói chuyện cùng má. Những dòng thư dài miên man tôi viết gửi má, kể đủ thứ từ chuyện học tập đến bạn bè tôi ra sao, thế nào?, Rồi những lần tôi nhận học bổng tôi gọi điện cho má, má mừng lắm. Sau mỗi lần thi xong, về quê chơi má cắp nắp đủ thứ cho tôi mang lên Sài Gòn để ăn dần cho tiết kiệm. Mà hầu như ai ở thời sinh viên cũng như vậy.
Tôi giấu má chuyện đi làm thêm ở nhà hàng, lúc đó tôi làm phục vụ. Má tôi có cái tật, nhà thì nghèo thiệt nhưng không bao giờ cho con cái đi làm thêm. Vì má nói, đã ăn học thì lo mà học cho đàng hoàn đi làm thêm rồi thời gian đâu mà học tốt được. Má tôi là vậy lo đủ thứ, hy sinh, tần tảo để con không phải thiệt thòi với bạn bè.
Thời gian dần trôi qua, tôi tốt nghiệp với tấm bằng loại tốt, công việc cũng ổn định, má tôi mừng lắm, nhưng tôi biết má còn lo nhiều lắm, lo công việc, nơi ăn chốn ở, lo cho hạnh phúc của tôi. Lúc nào gọi điện, mà cũng nói câu ” ráng nghe hôn con, không thành danh thì cũng thành nhân”, má không cần con làm tiền nhiều đem về cho má. Tôi hiểu ý má chứ bởi Sài Gòn là nơi náo nhiệt, đất chật người đông, con người ta phải bon chen nhau mà kiếm tiền, nhưng khi con người quay cuồng trong tiền tài, danh vọng rất dễ đánh mất chính mình.
Chiều nay, ngồi nhâm nhi tách cà phê, nhìn dòng người đang hối hả trên đường tôi nhớ quê, nhớ má quá!
Thèm được má gội đầu, chải tóc cho tôi. Thèm má nấu nồi mấm kho ngon không thể tả.
Má ơi! tới tết con sẽ về với má.
Bởi:
Có xa quê mới thấy thương thấy nhớ
Vòng tay quê luôn chan chứa ân tình
Vòng tay mẹ đang dịu dàng che chở
Chẳng bao giờ con chịu cảnh điêu linh
Mỹ Châu