Mùa đông năm nay đến sớm. Cái giá rét len qua từng ô cửa sổ bệnh viện khiến cho sự buồn bã và cô đơn nơi đây tăng lên gấp bội.
(truyenngan.com.vn – Tác phẩm tham dự cuộc thi viết “Những câu chuyện cuộc đời”)
***
Nữ y tá đẩy xe thuốc vào bên trong phòng bệnh, nét mặt u buồn nhìn hai đứa trẻ đang say giấc. Gương mặt chúng thật ngây thơ và hiền hậu biết bao. Cô thở dài. Đôi tay gầy gò bám chặt vào tay vịn của chiếc xe, ngăn cho những dòng nước mắt không đột ngột tuôn ra,rồi miễn cưỡng mỉm cười:
“Hoa, Cường trưa rồi dậy thôi”
Hai đứa trẻ khẽ mở mắt mệt mỏi. Cô mỉm cười tiến lại gần xoa đầu bé gái:
“Bé cưng, dậy thôi nào. Hôm nay bác sĩ cho cô dắt con ra ngoài đi dạo đó”
Con bé mắt sáng rỡ, đôi tay trắng nõn bám lấy bàn tay nữ y tá:
“Thật không cô Phương, vui quá đi. Con nằm trong đây chán lắm cô ạ, cuối cùng cũng được ra ngoài rồi. Hihi”
Tiếng cười non trẻ của đứa bé khiến Phương xuýt chút không kìm được nước mắt. Lòng cô đột nhiên quặn lại từng hồi:
“Ừ, biết rồi. Bé Hoa cứ than thở mãi thôi. 7 tuổi mà như bà lão ấy. Nay tự xuống giường rửa mặt rồi cô dắt đi nè”
Cô bé nhanh nhẹn giở mền, đôi chân nhỏ xíu lon ton chạy về phía nhà vệ sinh. Vừa đi vừa hát nữa. Phương quay đầu nhìn về phía bé trai đang quay lưng vào tường, chạm khẽ vào vai cậu bé:
“Cường, con cũng dậy đi. Hôm nay cháo ngon lắm. Lát nữa cô y tá mang lại cho con nha”
Thằng bé không quay đầu lại, bờ vai khẽ run lên từng nhịp: ” Hôm nay con lại không được ra ngoài phải không ạ?”
Phương lặng thinh một lúc lâu:
“Cường, khi nào con hết bệnh, cô Phương hứa sẽ dẫn con đi chơi mà, được không con?”
Thằng bé lúc này quay lưng lại, đối diện với Phương, đôi mắt từ lâu đã ửng đỏ:
“Con còn có thể khỏe lại không?”
Phương nhìn đứa bé tội nghiệp, đôi tay cô dang ra ôm nó vào lòng:
“Có thể mà, chắc chắn con sẽ khỏe lại. Hôm qua bác sĩ bảo tình trạng hai đứa đã tốt hơn rồi, nhất định sẽ mau khỏe lại thôi mà”.
Thằng bé úp mặt vào lòng cô khóc thút thít. Bé Hoa vừa xúc miệng xong, lon ton chạy ra. Nó hớn hở:
“Anh Cường lớn rồi còn mít ướt, lêu lêu”. Vừa nói con bé vừa làm điệu bộ.
“Anh không có nha”- Thằng Cường vừa nói vừa lau vài giọt nước mắt đọng lại trên má, trùm chăn kín đầu.
Hai đứa trẻ khiến lòng Phương không khỏi nặng nề nhưng đôi môi đỏ tươi vẫn mỉm cười: “Bé Hoa không được chọc quê anh, biết chưa. Lại đây, cô dắt đi dạo nè”
Rồi Phương nắm bàn tay nhỏ nhắn của con bé, không quên dặn dò Cường:
“Cô với em Hoa đi một lát sẽ về ngay, chút nữa sẽ có cô y tá đem cháo lên cho con. Ráng ăn hết không là cô giận đó”.
Nói xong, Phương dắt bé Hoa ra khỏi phòng. Suốt dọc đường con bé cứ líu ríu huyên thuyên nhưng Phương nào có tâm trạng vui vẻ với con bé. Cô vẫn nhớ cuộc nói chuyện với bác sĩ lúc sáng
“Tình hình 2 đứa đã chuyển biến xấu đi nhiều rồi, tôi nghĩ thời gian còn lại không nhiều đâu cô Phương à”.
Đôi mắt Phương ửng đỏ lên:
“Không phải nói khi xạ trị sẽ có cơ hội sao bác sĩ. Nhưng tại sao lại là chuyển biến xấu đi chứ”.
Vị bác sĩ già thở dài, ông không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nữ y tá:
“Phương pháp này cũng tùy vào cơ thể mỗi người nữa. Cơ thể nào có phản ứng với thuốc thì mới có cơ hội. Tôi thật không còn cách nào”.
Ông ngưng một lúc rồi lên tiếng:
“Cô dắt con bé đi dạo đi, đó là tâm nguyện của nó. Con bé còn nhỏ tuổi, sức đề kháng không được tốt không chịu được thuốc, tình trạng cũng nặng hơn rồi”
Phương không kìm được nước mắt nhìn vị bác sĩ. Cô nhận ra sự bất lực của một bác sĩ tâm huyết với nghề. 2 đứa trẻ tội nghiệp là 2 anh em ruột lại cùng mắc căn bệnh ung thư máu. Theo cô biết, 2 đứa bé từ nhỏ đã ở trong viện mồ côi. Sự mất mát tình thân, nay lại phải chịu sự giày vò của bệnh tật khiến cô không khỏi chạnh lòng. Phương sinh ra và tốt nghiệp y tá ở thành phố lớn nhưng cô lại muốn đi thực tập ở vùng núi xa xôi để giúp đỡ cho trẻ em nghèo. Chính nhờ chuyến đi này cô mới gặp Hoa và Cường, hai đứa trẻ bất hạnh.
“Cô ơi, hoa này là hoa gì vậy cô”
Phương lúc này mới hoàn hồn, khóe mắt cô vẫn còn long lanh:
“À, hoa hướng dương đó con. Bé Hoa không biết hoa này sao”.
“Dạ, con chưa thấy hoa nào to như vậy cô ạ. Nhìn nó đẹp ghê luôn cô há”.
Đôi mắt tròn xoe của con bé nhìn chăm chú vào mấy cây hoa hướng dương trồng sát lối đi ở bệnh viện, đáy mắt ánh lên vài tia hạnh phúc. Phương có thể nhìn ra được, con bé đang thật sự rất vui vẻ. Niềm vui của con nít đôi khi chỉ đơn giản như vậy thôi.
“Bé Hoa nè, con có biết tại sao con lại tên là Hoa không?”
“Con không biết nữa cô ơi, tại sao vậy cô”-Con bé hồn nhiên trả lời, ánh mắt thích thú
“Vì con xinh như một bông hoa hướng dương vậy đó”.
Bé Hoa cười tít mắt một lúc nhưng rồi lại ỉu xìu. Phương ngạc nhiên:
“Sao vậy con?”
“Con đâu có đẹp như bông hoa đó đâu cô”. Mặt con bé xìu xuống như sắp khóc. Phương vỗ về:
“Sao lại không, con là đẹp nhất đó”
“Con không có tóc thì sao đẹp được hả cô”
Ánh mắt Phương chùn lại, nước mắt cô tuôn ra. Cô ôm chầm con bé cố an ủi nó:
“Ai nói với Hoa là không có tóc sẽ không đẹp, con rất xinh đẹp”
Con bé vuột khỏi ngực cô, ánh mắt vui vẻ:
“Thật không cô?”
Phương xoa đầu con bé, cố nặn ra một nụ cười thật tự nhiên:
“Thật mà”
Con bé vui vẻ dựa nguời vào vai cô thủ thỉ:
“Dù vậy nhưng con thích có tóc dài như cô. Từ lúc bác sĩ tiêm thuốc thì đầu con không còn tóc nữa luôn đó cô”
“Sau này hết bệnh thì tóc bé Hoa sẽ dài lại thôi mà”
“Dạ vâng”
Phương cắn môi, cố để không bật thành tiếng khóc. Cô rất sợ con bé sẽ phát hiện mình đang dối nó, cô sợ con bé sẽ buồn. Trời đã ngả màu. Buổi chiều ảm đạm tăm tối lại bao trùm lên cuộc đời của những đứa trẻ tội nghiệp. Phương nắm tay bé Hoa dắt về phòng. Trên đường đi cô không ngừng nghĩ về tương lai của Cường, Hoa và cả những đứa trẻ đáng thương đang bị giày vò vì bệnh tật.
Đã hơn 10 giờ đêm, gió lạnh làm cho Phương thức giấc. Hôm nay cô trực trong bệnh viện. Loay hoay một lúc, Phương quyết định đi xem Cường và Hoa ngủ có ngon không. Vừa mở cửa, cô nghe âm thanh náo loạn. Tiếng bước chân thay nhau vang lên trên hành lang, bác sĩ y tá đang gấp gáp chạy đi đâu đó. Phương ngạc nhiên, cô khẩn trương:
“có việc gì vậy”
Nữ điều dưỡng gấp gáp:
“Con bé Hoa ở lầu 8 đang co giật, bác sĩ đang ở trên đó”
Nước mắt chực trào ra, Phương chạy như bay về phía thang máy nhưng không đợi được. Cô nhanh chân đi bằng thang bộ. Cô đã không còn cảm giác được sự mệt mỏi của đôi chân nữa, chỉ cảm thấy trái tim như bị ai xé ra đau đớn vô cùng. Phương bật cửa phòng bệnh. Cơ thể bé Hoa đang cuộn trong tấm chăn lớn. Từng nhịp thở trút ra khó khăn. Cô tiến lại gần con bé, đặt bàn tay run rẩy lên ngực nó, cảm nhận nhịp tim của nó. Từng nhịp. Từng nhịp. Đập yếu ớt. Cô quay đầu nhìn bác sĩ. Vị bác sĩ lắc đầu, đáy mắt rưng rưng lệ:
“Cô ở cạnh con bé đi. Con bé rất cần cô lúc này”
Phương không còn chút sức lực, chỉ thều thào:
“Không, không thể như vậy được. Buổi sáng con bé vẫn còn rất vui vẻ mà. Tại sao, tại sao vậy”. Cô không kìm chế được mà gào lên.
“C…ô Phương ơi. Con mệt quá”
Phương nhìn bé Hoa, tay nắm chặt lấy bàn tay con bé:
“Cô đây, con không sao đâu mà, nhất định đó. Sau này cô…cô sẽ dắt con đi công viên, con muốn đi đâu cô sẽ dắt con đi. Bé Hoa à, con nhất định không sao?”
“Con muốn đi sở thú, con muốn…..con muốn coi con thiên nga….Nó rất….rất đẹp phải không cô?”
Phương uất nghẹn, bàn tay vuốt ve đôi tay tái nhợt của con bé:
“Được, cô hứa sẽ dẫn con đi. Cô….. cô hứa mà”
Bé Hoa mỉm cười, nụ cười rạng rỡ chứa đựng hạnh phúc đơn giản. Nhịp đập của trái tim non nớt yếu dần đi rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ thật dài. Phương gào lên:
“Đừng….đừng mà, cô xin con, đừng bỏ cuộc. Hoa….con không được ngủ….Hoa à”
Tất cả bác sĩ, y tá trong phòng đều cúi đầu chùi nước mắt. Phương quì rạp xuống giường rồi cô lấy tay xoa đầu con bé:
“Con sẽ đến một nơi khác hạnh phúc hơn, phải không Hoa”
Cô lau nước mắt ngước nhìn bác sĩ:
“Thằng Cường đâu rồi?”
“Nó là nguời phát hiện ra em nó khó thở, chúng tôi vào thì nó đã chạy ra hành lang rồi”
Phương nhíu mày, vội chạy ra hành lang. Thằng bé đang ngồi thẫn thờ ở đó, đôi mắt ngấn lệ vô hồn. Cô chạy lại ôm chầm lấy nó. Thằng bé đẩy Phương ra, nước mắt tuôn rơi không ngừng:
“Cô nói dối, cô nói tụi con sẽ khỏe lại, cô nói cô sẽ dẫn tụi con đi chơi. Nhưng mà….nhưng mà không phải vậy. Em Hoa đã chết rồi, con cũng sắp chết rồi có phải không? Cô chỉ toàn gạt tụi con, cô là người xấu xa”.
Phương nắm chặt tay thằng Cường:
“Không đâu, con nhất định sẽ khỏe mạnh mà, nhất định. Cô xin con, đừng nói như vậy. Em Hoa không chết, chỉ là em đi đến một nơi mới mà thôi. Nơi đó sẽ không có đau khổ buồn bã nữa”
Thằng Cường đôi mắt đã ướt đẫm, ngã vào lòng Phương mà thét lên:
“Cô ơi, con sẽ rất nhớ em Hoa, con sẽ không gặp em Hoa nữa phải không?”
Phương cũng không ngăn được nước mắt, cô ôm chặt thằng bé hơn
“Đừng khóc, em Hoa không bỏ rơi chúng ta đâu”
Cô lấy tay lau nước mắt cho thằng Cường rồi đỡ nó dậy.
“Cường nhìn xem”-cô chỉ tay lên bầu trời, nơi những ngôi sao đang chiếu lấp lánh.
“Cường thấy ngôi sao to nhất sáng nhất đó không? Em Hoa đang ở đó đó. Nơi đó chắc chắn em Hoa sẽ rất hạnh phúc. Em Hoa không muốn Cường khóc đâu? Cường phải mạnh mẽ vượt qua bệnh tật thì em Hoa mới vui được, biết không?”
Thằng bé nhìn theo cánh tay của Phương. Nó cũng giơ những ngón tay gầy gò lên bầu trời đêm.
“Con sẽ không khóc, sẽ không làm em Hoa buồn. Sau này mỗi lần nhớ em Hoa con sẽ ra đây trò chuyện với ngôi sao đó. Em ấy sẽ nghe được đúng không cô?”
“Ừ nhất định sẽ nghe được”
Phương nhắm mắt lại. Những giọt nước mắt lăn xuống hàng mi của cô. Có những lời nói dối làm tổn thương người khác nhưng cũng có những lời nói dối sẽ giúp chữa lành vết thương. Bầu trời đêm nay rất sáng. Phải chăng vì có một linh hồn thanh khiết bé bỏng đã hóa thành. Hoa à, con chính là ngôi sao sáng nhất kia, phải không? Phương đứng lặng nguời. Bóng tối bao trùm lên người cô, che đi nét đau thương, mệt mỏi trên gương mặt của cô. Hiện thực không thể thay đổi được, nhưng tương lai thì có thể. Tương lai là Cường, thằng bé sẽ sống một cuộc sống thật khỏe mạnh và hạnh phúc.
Trời càng lúc càng khuya. Bóng tối càng dày hơn, nhưng cô tin tưởng rất nhanh thôi trời sẽ lại sáng, sẽ lại gieo rắc những tia hi vọng mới vào cuộc đời những đứa trẻ đáng thương như Cường và Hoa.
Lê Thị Yến Nhi