Khi Chúa Xuân nhớ ra chưa ghi tên người được nhận. Ngài đánh xe tứ mã quay lại thì chẳng được gì nữa. Mọi chuyện đều đã rồi!
***
“Đây là ngôi nhà cuối cùng.” Chúa Xuân đặt nốt những món qùa cuối cùng lên bậu cửa.
Một chai Napôlêông – một bao thuốc lá cho người cha. Một hộp son phấn cho bà mẹ. Một khẩu súng phun nước cho cậu con trai và một con búp bê cho cô con gái. Và ngài lên chiếc xe tứ mã theo hương xuân bay đi, quên ghi tên người được nhận.
Sáng Xuân, cậu con trai dậy thật sớm. Đầu vuốt keo bọt, áo quần mới cóong, dắt chiếc xe phân khối lớn ra. Cậu con trai cúi xuống gạt con búp bê và hộp son phấn sang bên. Còn khẩu súng phun nước? Cậu cười khẩy “Ai lại chơi trò con nít này?” Và vớ ngay chai rượu cùng bao thuốc. Châm một điếu, khói thuốc và khói xe lẫn lộn.
Sáng Xuân, cô con gái lóc chóc ra cửa ngó nghiêng đợi ai đó và lầm bầm “Thằng khỉ này lâu tới thế! Mang tiếng người yêu ra!” Và cũng như người anh của mình, cô gạt con búp bê và khẩu súng phun nước ra cầm hộp son phấn vào. Nhẹ nhàng trang điểm. Nhìn cô bây giờ như chẳng còn là con bé nhóc tì lớp 9 nữa mà phải cỡ hai mươi.
Sáng Xuân, ông bố đổ nước vào khẩu súng và bắn loạn ngậu lên. Ông nhớ hồi bé của mình. Còn bà mẹ đang săm soi con búp bê và thầm cảm ơn Chúa Xuân đã cho bà cùng chồng nhớ lại thời thơ ấu. Và quay sang chồng, bà nói “Chắc chắn hai đứa chúng nó sẽ mừng lắm khi nhận được hai món quà này!” Ông chồng gật gù “Nhìn những món đồ chơi này, tôi nhớ lại thời trai trẻ của mình. Nhưng thôi ta để lại cho hai đứa con của mình thì chúng sẽ mừng phải biết! Cũng như tụi mình ngày xưa, bà nhỉ?”
Khi Chúa Xuân nhớ ra chưa ghi tên người được nhận. Ngài đánh xe tứ mã quay lại thì chẳng được gì nữa. Mọi chuyện đều đã rồi!
Hoàng Anh Tú