(truyenngan.com.vn) Mấy năm trước, Hồng làm công nhân ở khu công nghiệp của thành phố. Thỉnh thoảng Hồng có ghé về quê thăm bố mẹ vài hôm rồi lại đi. Lần này Hồng xuất hiện ở quê vào dịp cuối năm, giáp Tết, người trắng trẻo, hồng hào, ăn mặc thời trang, mái tóc dài óng ả ngày nào giờ cắt tỉa ngắn đi không thương tiếc, rõ là người no đủ. Hồng lột xác nhanh như có phép màu.
***
Ngày đầu tiên của cuộc đời làm công nhân khu công nghiệp, Hồng rùng mình khi chứng kiến cảnh một đứa trẻ sơ sinh dây rốn dài lằng nhằng, cả người tím đen lạnh ngắt được một người đi tập thể dục buổi sáng tìm thấy gần thùng rác. Hồng đã khóc, cô khóc tức tưởi như chính đứa con mình rứt ruột đẻ ra đã bất hạnh ra đi. Đêm ấy, Hồng không sao ngủ được, trái tim cứ đau buốt khi nghe các chị đồng nghiệp kể về những đứa trẻ bất hạnh vừa mới chào đời đã bị cha mẹ bỏ rơi. Có đứa may mắn sống sót được đưa đến các nhà tình thương, những đứa không may mắn sống sót là do chính ba mẹ của chúng gián tiếp giết chết… Hồng lạnh người không sao hiểu được. Trên đời này sao lại có những người phụ nữ nhẫn tâm, mất nhân tính đến không còn tính người như thế. Hồng tự nhủ sau này nếu cô có bị phụ tình, có bị đói khổ, cô vẫn nhất quyết không bỏ rơi giọt máu của mình.
Mấy ngày sau, Hồng lại phải chứng kiến cảnh chị đồng nghiệp ở cùng khu trọ với Hồng treo cổ tự tử với cái thai vì bị phụ tình. Người yêu của chị là một đại gia đã có vợ con đùm đề. Chị cũng đã vài lần đi nạo thai nhưng đến lần này thì bác sỹ bảo: Nếu nạo thai lần nữa thì nguy cơ vô sinh sẽ rất lớn. Vì vậy chị không dám phá thai, thế là đại gia kia biến mất, chị cùng quẩn nên đã tự tử. Lúc ấy, Hồng thấy chị đồng nghiệp thật dại dột, thật nhẫn tâm, mình chết đã đành, sao lại bắt con mình chết chung, mà sao phải chết, cuộc sống dù có khó khăn, vất vả đến mấy thì vẫn phải sống, mất tình yêu này ta tìm tình yêu khác, cuộc đời còn dài, hạnh phúc vẫn còn phía trước, sao phải chết. Hồng tự nhủ với lòng mình. Mình nhất định không được dại dột như những người đàn bà kia.
Nhưng cuộc sống tha hương, tất cả đều phải giải quyết bằng tiền. Sống ở quê người, không có tiền là điều khủng khiếp, bởi dẫu bảo rằng tôi không cần tiền, thì mỗi ngày hiển diện ấy, những nhu cầu sinh hoạt: tiền nhà, tiền ăn, tiền xăng và bao nhiêu thứ tiền làm cho con người ta có muốn lãng quên đi cũng không thể nào quên được. Mỗi khi Hồng ra đường nhìn thấy nhiều cô gái sàn sàn tuổi, lại không xinh bằng mình vẫn ăn diện, son phấn, áo quần hợp thời trang, cưỡi xe ga đời mới, điện thoại di động, Hồng không khỏi chạnh lòng nghĩ đến thân phận mình. Nếu cứ tiếp tục làm công nhân ở khu công nghiệp thì không biết đến bao giờ mới đổi đời. Hồng lại là cô gái có nhan sắc hơn người nên thấy cảnh lao động chân tay vất vả mỗi ngày kiếm ít tiền cũng chỉ đủ ăn, nên lúc nào cũng nuôi chí làm giàu một cách nhanh và nhàn nhã.
Một hôm, Hồng tình cờ đi ngang qua sân golf. Sân golf với thảm cỏ xanh mượt và những chiếc xe điện chạy loanh quanh trên cỏ. Golf là một môn thể thao chỉ dành cho những đại gia lắm tiền. Một bộ gậy của người chơi golf với giá hàng nghìn USD. Mua tấm thẻ thành viên với giá hàng chục nghìn USD, chưa kể đến khoản chi phí cho mỗi buổi chơi golf. Hồng nhìn thấy tấm bảng tuyển nhân viên: “Đang cần tuyển gấp nhân viên nữ trẻ, có ngoại hình, có sức khỏe, không cần trình độ để đào tạo thành caddie (lượm banh, cầm gậy phục vụ khách chơi golf ) lương hấp dẫn và còn nhiều khoản thu nhập khác. Hồng tự nhủ: phục vụ cho những đại gia chắc sẽ được khối tiền. Vậy là Hồng quyết định xin vào làm caddie.
Hồng lột xác từ một cô công nhân thành một caddie thực thụ sau một tháng trời được đào tạo về cách chơi golf trên sân cỏ. Khóa học từ kỹ năng đánh golf, ngắm đường bay của bóng và cách ghi điểm, phân biệt các loại gậy đánh bóng gần, xa nhưng thực chất công việc của Hồng chỉ là một cô gái đi lang thang trên sân golf phục vụ những vị khách lắm tiền từ nơi này đến nơi khác. Hồng đeo biết bao nhiêu là cây gậy golf theo chân khách, có khi lo cả nước uống và khăn lau mặt cho khách. Một ngày làm việc mệt nhọc nhưng cuối buổi bao giờ Hồng cũng được một số tiền boa khá lớn. Với vẻ đẹp mặn mà, chân chất, e ấp, thơ ngây của gái quê, Hồng mau chóng trở thành một ngôi sao trong làng caddie. Hồng đã làm cho nhiều người đàn ông giàu có để ý. Những lời mời chào, gạ gẫm, hành động sổ sàng của những vị khách chơi golf trở chứng, lúc đầu còn làm Hồng ngại ngùng, lẩn tránh và xấu hổ. Nhưng dần dần những đồng tiền boa kiếm được một cách dễ dàng từ những vị khách mê gái đẹp đã làm Hồng thêm bạo dạn. Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp và thân thể tròn lẳn, khỏe mạnh của mình, Hồng biết lợi thế của bản thân và bắt đầu có suy nghĩ làm sao để kiếm được thật nhiều tiền. Từ giây phút đó cùng với suy nghĩ đó, Hồng đã tự đánh mất sự hồn nhiên, thơ ngây của một cô gái quê chân chất.
Làm được một thời gian ngắn, một đại gia đã ‘ tăm” Hồng, đại gia đã có vợ con đề huề, thường xuyên đi ô tô đến chơi golf. Ông khen Hồng xinh đẹp và làm việc nhiệt tình nên lần nào trước khi về cũng boa cho Hồng vài trăm nghìn. Lòng Hồng xao động thực sự trước mặt người đàn ông lịch thiệp, từng trãi đó. Được vài hôm, ông mời Hồng đi ăn nhà hàng rồi đi uống cà phê. Ở đó ông thổ lộ đã yêu Hồng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hôm đó ông tặng Hồng sợi dây chuyền đáng giá vài triệu, vài hôm sau ông lại tặng Hồng một chiếc lắc tay bằng vàng, đeo vào cổ tay nõn nà, tròn lẳn của Hồng, trông thật bắt mắt. Lần này thì cô không thể từ chối lời rủ rê đi “tâm sự” tại khách sạn cùng ông. Kể từ đó Hồng trở thành ” gái bao” của người đàn ông này. Ông ta thuê cho Hồng một căn hộ để sinh sống và hàng tháng chu cấp cho cô gần chục triệu để tiêu xài. Có đại gia, Hồng cũng có nhiều thứ mà trong giấc mơ, Hồng cũng chưa dám nghĩ tới. Những lọ nước hoa đắt tiền, những bộ cánh hàng hiệu, cả một chiếc xe tay ga làm phương tiện đi lại và một thẻ ATM luôn đầy tiền.
Cứ thế cho đến một hôm Hồng phát hiện mình có thai do một lần sơ suất. Hồng nhất quyết phải bắt đại gia bỏ vợ để cưới mình. Nhưng khi nghe Hồng thông báo có thai, đại gia phán một câu cộc lốc: “Bỏ đi “Nhưng chỉ được một thời gian thì bà vợ của ông phát hiện ra ” căn cứ bí mật” của hai người nên có một cuộc thương lượng rõ ràng và dứt khoát giữa hai người đàn bà.
Một giám đốc khách sạn thấy Hồng bắt mắt đã tuyển về làm lễ tân của khách sạn, dĩ nhiên là phải kiêm luôn vai trò bồ nhí của ông chủ. Ông chủ này là người phóng túng với bản thân song lại rất khắt khe với các tình nhân, mà cô lễ tân khách sạn đã hết sự ngoan của gái quê, nhiểm đủ thói hư của gái lẳng thị thành, tránh sao được sự mồi chài của khách đàn ông, hay bắt tình với sự tán tỉnh của họ. Điều đó hoàn toàn trái với sự đòi hỏi khắc khe, ích kỷ của ông chủ. Nên ông ta không những loại Hồng ra khỏi hàng ngũ nhân tình mà còn bắt cô thôi làm lễ tân vốn dĩ là công việc nhàn nhã và lương cao, xuống làm nhân viên hầu phòng vừa vất vả hơn, lương cũng thấp hơn. Giận tức ông chủ, không chịu sự thua kém nhục nhã so với các cô gái khác cũng làm. Hồng bỏ việc, đi theo một đại gia khác si mê cô như điếu đổ. Sau một thời gian qua lại, ông ta đã chu cấp cho Hồng đủ mọi thứ, săn đón chiều chuộng từ đầu đến chân. Vị đại gia mua cho Hồng một căn hộ chung cư với đầy đủ tiện nghi sinh hoạt. Hằng ngày Hồng như con búp bê được chưng trong tủ kính chỉ làm mỗi nhiệm vụ là mua vui cho người tình. Thế rồi chuyện cũng đến tai vợ đại gia. Bà cho người đến tận nhà khuyên nhủ và hăm dọa Hồng. Trước uy quyền và áp lực của người vợ danh chính ngôn thuận. Hồng sợ hãi chấp nhận rời xa đại gia.
Hồng sống tha hương, bố mẹ và gia đình không có bên cạnh để khuyên nhủ. Bạn bè đàng hoàng thì tránh xa Hồng, còn bạn bè chơi bời thì cứ rủ rê. Hồng làm quen với giới ăn chơi, được tận hưởng những thú vui, hoan lạc khác lạ, đến những nơi sang trọng, càng ngày Hồng càng bị cuống vào vòng xoáy chóng mặt của cuộc sống ăn chơi nơi đô thị. Những đồng tiền kiếm được dễ dàng, cô càng thấy háo hức, sẵn sàng làm mọi thứ miễn là có tiền. Hồng bắt đầu vung tay sắm sửa trang bị, đầu tư cho quần áo, giày dép, son phấn. Hồng cũng đã kịp học hỏi, nắm bắt mánh khóe moi tiền đại gia. Hồng trở nên xinh đẹp, sắc sảo, sành điệu. Thời gian này Hồng làm việc ở một quán bar, không phải làm tiếp viên mà đóng giả làm khách đến quán để dụ dỗ những đại gia. Tại đây , Hồng lại trở thành “bồ nhí” của một thương gia trung niên sở hữu chiếc ô tô vài tỷ đồng. Ngày nào ông ta cũng đến đưa Hồng đi ăn rồi đi khách sạn ” mua vui”. Nhưng cuộc tình này chỉ được thời gian ngắn thì bị vợ ông ta phát hiện. Lần này là một trận đòn ghen thừa sống thiếu chết do bà vợ thuê bọn giang hồ xử lý. Chúng cắt trọc tóc Hồng và gây cho cô nhiều thương tích đầy mình đến mức phải nhập viện.
Khi còn khỏe mạnh, xinh đẹp thì nhiều người săn đón, chiều chuộng. Nhưng khi nằm viện, nhan sắc, sức khỏe, tiền bạc không còn, chẳng còn ai thèm ngó ngàng tới. Hồng cam chịu đau ốm trong hoàn cảnh tha hương, cô sợ không cho bố mẹ biết chuyện sẽ đau buồn. Nỗi đau đớn về thể xác, sự tuyệt vọng cùng với nỗi ân hận muộn màng luôn giày vò, hành hạ cô. Hồng đau khổ khi từng giờ, từng khắc trôi qua trong bệnh viện. Hồng không thiết ăn, không thiết uống. Nhiều đêm Hồng tủi thân, nằm khóc thầm một mình trong cô đơn lạnh lẽo, Hồng thương bố mẹ, nhớ ruộng đồng, nhớ những ngày tháng vất vả, cực nhọc ở quê nhà nhưng tâm hồn luôn thư thái, bình yên. Lần này thì Hồng thực sự đã kiệt sức. Giấc mộng giàu sang chốn phồn hoa tan thành mây khói.
Giờ đây trong đầu Hồng ngập tràn hình ảnh quê nhà. Hồng khao khát được trở về trong vòng tay yêu thương của bố mẹ. Hồng không thể đời đời kiếp kiếp cứ phải sống tha hương. Giải pháp cuối cùng của Hồng là chọn cách trở về. Trên chuyến xe trở về nhà cùng với túi hành lý nhỏ với vài bộ quần áo. Hồng chẳng còn thiết đem về những bộ quần áo hàng hiệu với cõi lòng tan nát. Chỉ có cách trở về lại nơi mình đã từng sinh ra và lớn lên là bình an, là nhẹ lòng. Trở về và bỏ lại những ngày tháng sống tha hương nơi đất khách quê người.
Thu Hiền