Thời gian để yêu – Tháng 3

Nó quỳ trước mặt mẹ khi mẹ hối nó lấy vợ lần này đã là lần thứ bảy. Nó khóc như một đứa trẻ rằng: “Mẹ ơi, con đồng tính!”.

***

Thứ Bảy, ngày 05.03.2011

Lần đầu – Lần cuối

Mọi người nói tôi và anh như đôi kim đồng ngọc nữ, cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu là vui buồn khổ ải.

Tôi nhớ lần đầu anh nắm tay tôi là khi băng qua đường người xe tấp nập. Tôi đã thấy tim mình rộn ràng, vì giữa biết bao người dành những lời ngọt ngào nhất cho tôi, những hành động nhỏ của anh lại khiến tôi ấm lòng hơn cả.

Tôi nhớ lần đầu anh hôn tôi là khi tôi dỗi hờn bảo không muốn gặp anh lần nào nữa. Nụ hôn đầu bỡ ngỡ mà ngọt ngào hơn bất cứ thứ kẹo nào tôi biết trên đời.

Nhớ cả lần đầu nói yêu nhau, dù quen nhau đã nhiều năm, nhưng đến lúc anh đi du học, tôi mới dám nói là mình rất yêu anh.

Tối nay, tôi ghé Facebook nhìn gương mặt anh của riêng tôi trên avatar lần cuối, vì ngày mai anh sẽ là chồng của người ta mất rồi…

Thời gian để yêu - Tháng 3

***

Thứ Ba, ngày 08.03.2011

Bàn tay của anh

Đêm hôm qua, em nằm trên ngực anh trong lúc anh đang ngủ, em đã nhìn cánh tay phải của anh.

Vết sẹo lớn trên cánh tay là ngày anh đỡ một cái giá sách trong thư viện của trường để nó không đổ xuống em. Cái kệ gỗ cứa vào tay anh ứa máu. Nhưng anh vẫn cười, và anh nói nếu nó rớt trúng em, chắc anh còn đau hơn trăm lần.

Vết sẹo nhỏ trên ngón tay trỏ là hôm anh nấu cháo khi em bệnh, bằm thịt thế nào mà trúng ngay vào tay nên chảy máu. Nhưng rồi em vẫn có món cháo thơm nồng để hì hụp ăn, trong khi anh mồ hôi ướt áo.

Vết sẹo trên bắp tay gần vai là lúc chở thằng cu Bi con mình đi học, anh bị một chiếc xe quẹt trúng té ngã, anh ôm con vào lòng, lãnh hết cú té trời giáng bằng đôi vai của mình…

Tay anh đầy sẹo, mà em vẫn thấy rất tin yêu…

***

Thứ Tư, ngày 16.03.2011

Tiếng cười át tiếng động cơ

Công trường trước nhà tôi bắt đầu được khởi công xây dựng, những âm thanh ồn ào cứ thế mà dội vào những nhà xung quanh. Mẹ tôi hằn học, ngày nào cũng ra trước cửa nhà chửi đổng, cốt để các ông công nhân bên ấy nghe được.

Mẹ cứ mắng suốt, đôi khi rất nặng lời, phía công trường vẫn không có động tĩnh gì, thi thoảng thấy họ lắc đầu mà thôi.

Một hôm, mẹ tôi tăng huyết áp đột ngột, té trước sân. Lúc đó nhà tôi đi vắng hết, chỉ các ông công nhân bên công trường chạy hộc tốc qua mang mẹ vào bệnh viện, nhờ vậy mà mẹ tôi qua được cơn nguy hiểm.

Sau ngày đó, nhà cứ có đồ ăn ngon là mẹ lại đem qua biếu các ông ấy. Tiếng cười lớn át cả tiếng động cơ…

***

Thứ Sáu, ngày 25.03.2011

Lỗi lầm

Nó quỳ trước mặt mẹ khi mẹ hối nó lấy vợ lần này đã là lần thứ bảy. Nó khóc như một đứa trẻ rằng: “Mẹ ơi, con đồng tính!”.

Không ngờ, mẹ nó cười: “Con là con mẹ, mẹ biết hết! Chỉ là mẹ muốn con thoải mái nói cho mẹ nghe thôi!”.

Nó vẫn quỳ. “Con xin lỗi!”

Mẹ lại cười: “Mẹ sinh con ra như vậy thì là như vậy. Đó không phải là lỗi lầm, sao con lại xin lỗi?”.

Related Posts

Hồi ức thanh xuân

1. Tôi Chàng trai 28 tuổi, công việc ổn định, thu nhập cao, ngoại hình chuẩn là niềm mơ ước của biết bao cô gái. Trong khi tất cả người…

Read more

Tình yêu đầu tiên

Học cấp 3, nàng ngồi bên cạnh. Xinh đẹp tựa một bông cẩm chướng. Tôi thì rõ ràng không phải tả, nhàm chán. *** Nàng tuyệt đối cá tính, cười…

Read more

Chuyện tình 7, 17 và 70 – Phần 2

CHƯƠNG II: Những ngày tháng từ 7 tới 17 tuổi Ban đầu chúng tôi đặt kì vọng vào Tiên Tiên, thành phố là thế giới tuyệt vời thế nào, qua…

Read more

Yêu người kém tuổi

Em kém chị 2 tuổi. Chính khoảng cách tuổi tác đó khiến chị ngại ngùng, tự ti, không dám công khai mối quan hệ của cả hai. Mặc dù chị…

Read more

Đơn phương

– Anh! Tình yêu là hình gì? – Em thử đoán xem. Thế là tôi cứ ngồi đoán mãi, vu vơ mãi, cũng chẳng thể biết tình yêu là hình…

Read more

Đôi ngả yêu thương

Người con gái là vậy, một khi đã yêu ai thì lý trí không còn là thứ dẫn lối nữa. *** Trở về nhà sau một ngày dài đằng đẵng,…

Read more

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *