(truyenngan.com.vn – Tham gia viết bài cho tập truyện “Tháng năm không ở lại”)
Tôi không thể tin rằng, người hôm qua vừa ngọt ngào nói chuyện, dỗ dành với tôi, lại có thể ôm hôn bạn thân của tôi ngay trong hành lang lớp học. Tôi không thể tin nổi… không thể!!!
***
Ôm vào mình một nỗi đau đến xé ruột, thắt tim, tôi thậm chí đã nghĩ đến cái chết khi mà tôi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Tôi cứ nghĩ, những câu chuyện tương tự chỉ tồn tại trong những bộ phim, tiểu thuyết hay đại loại là nó sẽ không xảy ra đâu, nhất là với tôi… thế mà…
Tôi lặng lẽ lê bước chân nhẹ bẫng trên các con phố mà tôi và anh từng cùng chung bước. Hè đến, cái nắng oi bức, rừng rực chiếu lên con đường tôi đi, rọi chiếc bóng đơn độc của tôi xuống đường. Tôi lê bước, dẫm lên chính cái bóng của mình. Tôi ngu ngốc quá, tại sao lại có thể ngu ngốc đến thế? Hè năm nay đã lên lớp 12 rồi, sắp thi cử, với bao nhiêu là lo lắng, mệt mỏi, áp lực dồn lên vai tôi. Tôi tự biết mình không thể gục ngã vào lúc này. Nhưng tôi đau! Tôi chưa bao giờ từng nghĩ Phong sẽ phản bội tôi như thế sau những gì chúng tôi từng cùng nhau trải qua. Nhưng nếu chính nữ hôm nay tôi bắt gặp không phải là An, có lẽ tôi sẽ không tuyệt vọng như bây giờ… Tôi không thể tin nổi, rằng người bạn thân với tôi suốt 15 năm qua, lại phản bội tôi như thế. Tôi không thể tin rằng, người hôm qua vừa ngọt ngào nói chuyện, dỗ dành với tôi, lại có thể ôm hôn bạn thân của tôi ngay trong hành lang lớp học. Tôi không thể tin nổi… không thể!!! Ước gì, tất cả chỉ như một giấc mơ.
Bàn tay tôi siết chặt các ngón, móng tay đâm vào da thịt, có lẽ đến giờ máu tươi vẫn rỉ ra. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống mặt hồ long lanh ánh nước, giống như đáy mắt của Phong khi ấy. Giống như anh đang hạnh phúc lắm khi ôm người con gái là bạn thân của người yêu anh vào lòng, khi hôn lên đôi môi cô ấy. Nó có ngọt ngào không hả Phong? Có giống như đôi môi của tôi không? Cả An nữa… cô có lẽ đang vui lắm nhỉ? Tình bạn này… tôi phải làm thế nào đây? 15 năm, kết thúc chỉ vì 1 người đàn ông ư? Kết thúc hết nhưng kỉ niệm của 2 đứa con gái lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng ư? Tại sao lại phản bội tôi??? Tại sao lại làm như thế???
***
Tôi yêu Phong được gần 2 năm, từ khi tôi mới vào cấp 3 đến giờ. Anh là mối tình đầu của tôi. Tháng 9 này, chúng tôi đã định cùng nhau tổ chức một lễ kỉ niệm 2 năm yêu nhau… Anh đối với tôi rất tốt, lại là bạn cùng lớp nên 2 đứa rất hợp nhau. Anh là người biết lắng nghe, hiểu biết về nhiều vấn đề và rất thu hút người đối diện với ánh mắt sâu hun hút… 2 năm yêu nhau, tôi cứ cho rằng anh là người trung thủy nhất, là người yêu thương tôi nhất nhưng hóa ra tất cả chỉ là giả dối. Sự tin tưởng của tôi, thực sự đặt nhầm chỗ?
Tôi kết thúc luôn tình bạn 15 năm ở đó… Tôi đã từng coi nó như chị em ruột thịt, như người thân trong gia đình nhưng An không xứng đáng với sự tin tưởng của tôi, nó làm tôi xấu hổ vì có 1 đứa bạn như nó, nó đã tự tay cầm dao đâm vào tim tôi… Chính nó, chính nó là người hẹn tôi ra hành lang tầng 4, hóa ra là để nhìn thấy cảnh tượng “lãng mạn” này. Tôi còn nhớ, có lần nó cố gắng nói với tôi với ý tứ, tôi và Phong không nên tiếp tục nữa, Phong không phải người tốt. Tôi hỏi nó tại sao, nhưng nó cứ giấu giếm suốt… Cuối cùng tôi cũng đã hiểu tại sao nó giấu giếm tôi, cũng đã hiểu tại sao nó không muốn tôi tiếp tục yêu Phong. Tôi căm thù nó! Không bao giờ, không bao giờ tôi chấp nhận tha thứ cho nó!
***
Ôm tập tài liệu chuyên ngành luật, đặt lên bàn học. Cuối cùng tôi cũng thi đỗ trường Đại học Luật, cái nơi mà tôi ước mơ từ ngày còn bé xíu, cái nơi mà tôi đã bỏ bao tâm huyết, điên cuống ôn tập, cố gắng để thi đỗ. Cuối cùng tôi cũng cầm trên tay giấy nhập học. Tôi trân trân nhìn lên bàn học. Hình ảnh của tôi và Phong chụp chung vẫn còn đó, nó là bức hình đầu tiên và cũng là cuối cùng của chúng tôi. Đã bao lần tôi đang học, nghĩ đến đoạn tình cảm trước kia của 2 đứa mà nước mắt tôi rơi thấm đẫm cả trang vở. tôi hận anh. Tôi quyết tâm thi bằng được để đứng ở trên, nhìn anh và nó không bao giờ có được thành công và hạnh phúc. Giờ thì tôi đã làm được. Nhìn mà xem. Không có anh, tôi vẫn làm được đó thôi!
Tôi úp tấm ảnh xuống mặt bàn…Hôm nay anh trai tôi nói có việc cần tuyên bố với tôi.
Căn bếp nhỏ có tiếng người nấu nướng. Tôi lặng lẽ đi vào. Cái nhìn đầu tiên làm rồi loạn suy nghĩ của tôi là An. Nó làm gì trong bếp nhà tôi? Tôi nhíu mày, lạnh lùng nói:
– Mày làm gì ở đây?
An hơi giật mình quay lại, trên tay còn cầm đôi đũa nấu ăn, cười với tôi:
– Minh, lâu rồi không gặp. Tớ…
Tôi ghét cái nụ cười vô tội đấy, tôi ghét cái ánh mắt thân thiện đấy, nó nghĩ rằng nó không làm gì hết à, nó nghĩ vài câu xin lỗi của nó cho tất cả là xong à??? Tôi quay mặt đi lấy 1 cốc nước cho hạ hỏa, không muốn nghe nó nói tiếp nữa, chỉ là những lời thừa thãi mà thôi, nghe chỉ khiến cho tai tôi thêm bẩn. tôi ngắt lời:
– Mày về đi, nhà tao không có chỗ cho mày!
Anh trai tôi từ phòng khách đi vào, nhìn thấy tôi liền cười, như không nhìn thấy thái độ khó chịu của tôi:
– Minh ra đây, nói chuyện với anh một lúc… An, em cũng ra đây luôn đi.
An hơi cụp mắt xuống. ánh mắt nó giống như có nước, giống như tôi vừa mới bắt nạt nó hay đánh nó không bằng:
– Em đang dở tay… anh cứ nói chuyện vs Minh đi
Tôi đi qua người anh. Ở đây là cái trò gì vậy??? Từ khi nào anh và nó có cái quan hệ để nó được phép nấu ăn trong bếp nhà tôi?
Anh ngồi xuống, tôi cũng không muốn thừa thãi thêm câu nào:
– Sao nó lại ở đây?
Anh nhìn tôi, cau mày nói:
– Chuyện đã qua rồi, anh nghĩ…
– Em không cần biết anh nghĩ gì. Tại sao nó lại ở đây?
Anh hơi cao giọng:
– Đừng có ngắt lời anh!… Anh nghĩ là em nên bỏ qua mọi chuyện được rồi đấy! Anh chưa từng xen vào chuyện của hai đứa nhưng ít nhất em cũng nên nghe An giải thích chứ? Em không phải là một đứa không có lý lẽ, em nên nghe anh lần này đi.
Tôi cầm cốc nước, đứng lên:
– Đấy không phải việc của anh!
Vừa quay đi định chạy lên gác, anh cũng đứng dậy:
– Anh và An sẽ tổ chức đám cưới, nay mai thôi!
Chiếc cốc trên tay tôi rơi xuống đất, bắn nước tung tóe khắp sàn nhà… Điều tôi vừa nghe… không phải chứ? Đám cưới à?
Tôi ngẩng mặt lên, đập vào mắt tôi là đôi mắt An đang lặng lẽ nhìn tôi. Tôi như một người điên, tôi không thể tin nổi, anh trai tôi, tại saooo…
Ôi quay mặt lại, đối diện với anh:
– Long! Anh điên rồi!
Rồi chạy lên gác, cố tình huých vai vào vai An khiến nó loạng choạng. Đến cầu thang thì tôi quay lại, nhìn bằng ánh mắt hận thù, chỉ vào mặt nó:
– Mày đừng nghĩ đến… đừng bao giờ mong là tao chấp nhận mày ở trong căn nhà này!!!
Tôi đã khóc hết nước mắt cái tối hôm đó. Tôi thực sự không biết nên làm thế nào mới là đúng. Tôi vẫn còn thù hằn An. Thú thật là tôi không nghĩ mình hẹp hòi thế. Nhưng nếu là một đứa thuộc cung Sư Tử như tôi, bạn sẽ hiểu. tôi không thể chấp nhận việc người khác trà đạp lên lòng tin của mình. Phản bội mình… Càng là bạn thân, tổn thương càng lớn… Tôi không thể. Tôi không hiểu tại sao Long lại yêu nó, lại muốn lấy nó? Chẳng phải nó cũng chỉ là sinh viên năm nhất??? Nó đã làm gì để anh muốn nó và tôi phải chung 1 nhà? Tại sao anh không để ý đến cảm xúc của em gái mình? Anh tôi, không phải là một người như thế … Tôi không mong nhà cửa ầm mĩ, tôi không mong anh mình khó xử vì tôi chỉ còn mỗi mình anh là người thân. Tôi phải như thế nào mới là đúng?
Năm tôi lên lớp 8, cha mẹ đã bị tai nạn mà qua đời. Năm đó anh tôi học lớp 12. Khi mất, cha mẹ chỉ để lại một chút tiền trong ngân hàng đủ để 2 anh em lo việc học hành. Cú sốc này ráng thẳng lên anh em chúng tôi. Tôi gần như trầm cảm, anh đã cố gắng hết sức để vừa đi học, vừa chăm sóc, dạy dỗ tôi. Để tôi hòa nhập được với cuộc sống, với sự ra đi của bố mẹ. Từ đó về sau, anh là chỗ dựa duy nhất mà tôi có trong cuộc đời. Rồi anh lên đại học, tôi lên cấp 3, cũng là lúc anh phải vừa học, vừa làm trang trải cho cuộc sống và việc học hành của 2 anh em. Nhưng anh chưa hề muốn bỏ cuộc. Ngay cả những lúc tôi đau khổ nhất, anh cũng luôn ở bên, chăm sóc tôi ốm đau, lo lắng cho tôi giống như cha mẹ tôi đã từng. Dù vất vả thế nào, anh cũng chưa từng để tôi thua kém bạn bè… Vì vậy trong tôi, anh luôn là đẹp đẽ, là đáng kính, là yêu thương nhất.
Vậy mà bây giờ, anh sẽ lấy nó ư??? Nó không phải một đứa xứng đáng với tình cảm của anh. Nó không xứng đáng với căn nhà này.
Tôi chạy về phía phòng anh. Cũng là lúc anh đang ngẩn ngơ nhìn vào tấm hình của cha mẹ đặt trên bàn làm việc. Tôi nhìn anh, anh cũng chỉ đưa mắt nhìn tôi… một lúc sau mới nói:
– Em vào đi, anh em mình thực sự cần nói chuyện
Tôi ngồi xuống chiếc giường quen thuộc mà trước kia từng là giường của ba mẹ. Tôi cũng đưa mắt nhìn lên bức ảnh trên bàn làm việc. anh lặng lẽ nói:
– Cũng sắp đến ngày giỗ của cha mẹ rồi. 6 năm nay, anh chưa từng một lần đề nghị em làm thứ em không mong muốn. Anh không muốn anh em mình nặng lời… Nhưng lần này, vì anh, em hãy chấp nhận An đi. Chỉ vì anh, một lần này thôi Minh.
Tôi nhìn anh:
– Em biết, không phải vì em không muốn. nhưng anh cũng biết mà, anh hiểu em không thể chấp nhận được những gì nó đã làm. Tại sao anh lại muốn lấy nó. Anh nói đi
– An có thai rồi, cái thai được 2 tháng rồi. Anh phải chịu trách nhiệm và hơn thế nữa anh yêu An. Anh muốn lấy An, em hiểu không Minh?
– Nó không xứng đáng với tình cảm của anh. Anh có chắc cái thai là của mình hay không? Em không thể tưởng tượng nổi… Đồ con gái dễ dãi như nó! Anh có chắc chắn mình không phải đổ vỏ hay không? Em thấy anh trao yêu thương cho nhầm người rồi!
Anh cao giọng hơn khi tôi lớn tiếng xúc phạm nó:
– Em không được nói thế! Anh đã nói cái thai là của anh. Anh mong em sớm chấp nhận. Em hãy cố gắng hòa thuận với An. Vì anh đã quyết, sẽ lấy cô ấy làm vợ… Em nên nghe anh giải thích, chuyện ngày trước không phải vì…
– Em không muốn nghe! Không muốn nghe gì cả! tùy anh thôi. Anh cứ lấy nó! Nhưng nếu 2 người tổ chức đám cưới cũng là ngày mà em rời bỏ căn nhà này!
Tôi chạy về phía phòng mình. Có thai à? Lấy cái thai để uy hiếp tình cảm đã xưa rồi. Tôi không tin một đứa như nó có thể mang lại hạnh phúc cho anh tôi, nó từng dối trá bạn thân của nó suốt từng đấy năm… Tại sao nó lại muốn bước vào căn nhà này! Tôi sẽ không để cho mọi thứ dễ dàng với nó như thế!
***
Tôi bước xuống nhà. Lại là mùi thức ăn thơm nức từ trong bếp. Suốt những năm chơi với nhau, tôi đều biết An nấu ăn rất ngon, lại là đứa dịu dàng tâm lý… Nhưng dù nó có hàng nghìn cái tốt vẫn chỉ là một cái vỏ bọc hoàn hảo cho con người dối trá khốn nạn của nó.
Một năm qua chug nhà với nó, tôi vẫn không hề thay đổi thái độ với nó. Tôi chưa bao giờ từng cho rằng mình đối xử tàn nhận với nó, nó đáng bị như thế. Nó được anh tôi lấy về, đã đăng kí kết hôn nhưng chưa từng tổ chức đám cưới. tôi mừng vì điều đó… Tôi biết Long không phải loại nhu nhược chỉ vì tôi mà không cho nó danh phận. mà là nó không đồng ý tổ chức lễ cưới… Đừng nghĩ rằng chỉ vì thế mà tôi thương hại nó. Đừng nghĩ rằng có thể làm tôi cảm thấy nó đáng thương hay biết điều.
Tôi ra ngoài đi giày chuẩn bị đi học. An gọi lại từ phía sau:
– Xong cơm rồi, vào ăn sáng đã Minh?
Tôi cười khểnh:
– Ai chả biết hôm nay anh chị tổ chức 1 năm ngày cưới? Không phải miễn cưỡng gọi tôi lại, mất vui ra đấy.
Tôi quay lưng bước đi. Nó chướng mắt tôi lắm, làm thế để làm gì? 1 năm chung sống, nó cứ cố gắng bắt chuyện, muốn tôi ngồi chung mâm cơm, chung bát đũa với nó … nó càng cố gắng sát lại gần tôi, tôi càng cảm thấy ngứa mắt và khó chịu với cái sự giả tạo giỏi giang của nó, ngụy biện khéo léo bằng nước mắt khiến cho anh em tôi không biết bao lần cãi nhau chỉ vì nó. Nó nghĩ rằng như thế có thể trả thù tôi hay sao? Việc nó ễnh bụng lên với đứa bé khiến anh phải cưới vội cưới vàng đã bị người đời chê cười, còn ở không nhà tôi mà không có đám cưới, chắc khiến nó căm thù tôi lắm. Để nó hiểu được cái cảm giác nhục nhã đau đớn khi bị cướp đi điều tốt đẹp nhất mà mình đáng có được. xem nó có cảm thấy hạnh phúc hay không?
***
Hôm này vẫn là một ngày hè ấm áp. Trời nắng hạ nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng khiến tôi bất chợt tình giấc. Gần đây tôi mới cảm nắng một anh chàng khóa trên khá đẹp trai, lại còn tốt tính đúng với hình tượng trong truyện tiểu thuyết tôi hay đọc. Nên dù là sáng chủ nhật, tôi cũng phải dạy sớm và quyết tâm làm bánh mang đi tặng.
Tôi loay hoay trong bếp, làm được 1 nửa thì có điện thoại, rủ đi ăn sáng. Tôi bỏ đấy để cho mình vài giây phút nghỉ ngơi, chiều tặng cũng đâu muộn…
Vừa đi ăn sáng về, đặt trên bàn đã là chiếc banh nguyên vẹn được làm xong và trang trí cẩn thận. Tôi nhìn trân trân 1 lúc, trong lòng không hiểu dâng lên cái cảm giác gì, khiến tôi muốn nổ tung. Tôi chạy lên phòng anh tôi, gõ cửa thì đúng là chỉ có An ở nhà. Nó vẫn cái đôi mắt ngây thơ nhìn tôi, khiến tôi điên lên:
– Ai khiến cô đụng vào đồ làm bánh của tôi?!
– Thấy Minh để đấy lại có việc bận, mình làm giúp… nếu không được thì cho An xin lỗi.
Tôi bực dọc với cái thái độ hiền lành nhu mì đến đáng sợ, liền lớn tiếng nói:
– Những thứ tôi đang làm, là của tôi, mong cô đừng có đụng vào! Tôi không cảm thấy cô tốt lành gì đâu, và từ nay về sau, xin đừng nhìn tôi bằng cái ánh mắt đáng thương giống như cô vô tội nữa. cô có thấy mệt mỏi khi cứ tiếp tục giả vờ như thế hay không?
Tôi đang nói bằng ánh mắt giận giữ thì đứa bé bên trong phòng khóc thé lên, hình như nó đang yên giấc thì bị tôi làm phiền. An vội chạy vào dỗ dành đứa bé còn tôi vung tay đóng cửa lại và đi xuống nhà.
Nhìn chằm chằm cái bánh kem, lại nhớ lời hứa hôm nay sẽ làm bánh tặng người ta. Tôi quyết vứt chiếc bánh An làm sang một bên và tự tay làm lại. Nhưng có lẽ do tấm lý bất ổn định., chiếc bánh tôi làm không có độ xốp và tròn đều… Sau bao lần thử lại, tôi liền nóng giận ném chiếc cốc vỡ “choangggg…” một tiếng và mang chiếc bánh của An đi… Tại sao tôi làm cái gì cũng thất bại như thế cơ chứ!? Tôi đang rối loạn cái gì?
***
Nắng giữa hè, cái nắng chang chang khiến người ta mệt mỏi, đi đến đâu cũng chỉ toàn là nắng với nóng. Tôi cau mày liền quyết định đi bơi cho thoải mái…
Vừa đi xuống nhà, tôi đang loay hoay tìm chìa khóa xe thì nghe trên tầng có tiếng khóc của trẻ con. Tôi định mặc kệ nhưng lại nghĩ bé Thiên là cháu mình, liền chạy vội lên gác. Thấy cửa đóng, mà tiếng khóc cứ vang khắp nơi, nó khóc thé lên, liên hồi. Tôi nóng lòng, mở cửa ra, thấy thằng bé nằm dưới đất, máu me be bét, vẫn cố lăn ra khóc. Tôi hoảng quá, chạy vào, bế thằng bé lên, nó nhìn thấy tôi, mắt vẫn ướt sũng, khóc dữ dội, chỉ chỉ vào miệng. Từ mấy chiếc răng nhú nhú, tôi hoảng loạn thấy máu vẫn tiếp tục chảy ra từ kẽ lợi… Tôi cất tiếng gọi mãi cũng không thấy mẹ nó đâu. Trong lòng bỗng cảm thấy lo sợ vô cùng từ bé đến giờ, hễ cứ thấy máu là tôi lại hoảng loạn như thế. Theo tôi biết, An không phải người vô trách nhiệm như thế…. Trên tay tôi thằng bé vẫn ngặt ngẽo khóc, tôi nhanh chóng gọi taxi đưa nó đến bệnh viện. Trên đường đi. Thằng bé vẫn khóc lóc, nước mắt chan hòa, nhưng miệng không hề èo ẹo gọi mẹ như những đứa trẻ khác, mà mấp máy vài tiếng “cô” làm tôi không khỏi ngạc nhiên. Tôi cố gắng thấm máu, dỗ dành nó, nghe nó gọi tiếng “cô”, tôi chợt thấy bản thân mình thật tồi tệ. Dù ghét mẹ nó, nó vẫn là con của Long, vậy mà từ khi nó sinh đến nay, tôi thậm chí chỉ bế nó được vài lần, chưa bao giờ chú ý quan sát hay trông nom, quan tâm mua cái nọ, cái kia cho cháu như bao người cô khác. Thế mà nó nhìn thấy tôi, vẫn khóc gọi “cô” . bản thân tôi tự thấy mình nực cười… Hóa ra tôi cũng ích kỉ quá.
Nằm trong viện, bác sĩ nói có thể Thiên bị ngã, đập miệng vào thành giường khiến chảy nhiều máu, chỉ cần được nghỉ ngơi và chú ý việc ăn uống thí sẽ không sao… Tôi nhìn thằng bé ngủ trên giường bệnh. Tôi không thể phủ nhận nó rất giống anh tôi… đôi mắt nó khẽ chớp nhẹ, lay động, cái miệng chúm chím cười cười dường như đang mơ thấy gì đó. Tôi vốn là một đứa thích trẻ con, thấy nó như vậy cũng liền mỉm cười. Nó sinh ra cũng đã khổ, mẹ thì chưa có kinh nghiệm, về ở với anh tôi, cũng chỉ dám bảo lưu 1 năm để chăm con cái vì cha mẹ tôi mất sớm, không có ông bà chăm sóc thay. Tôi thì không nói làm gì cả. …
Một lúc sau thì An hớt hải chạy đến, trên mắt vẫn lấp lánh ánh nước nhàn nhạt mờ mờ. Nhìn thấy Thiên đang yên giấc, An mới từ từ ngồi xuống cạnh tôi. Tôi cũng muốn mắng cho nó một trận, cái kiểu gì lại để con ngủ một mình mà chạy mất tăm mất dạng. Nhưng nhìn nó nhìn chằm chằm bé Thiên, tôi cũng đã biết nó hối hận lắm rồi . Tôi đứng lên :
– Thằng bé không sao đâu, bác sĩ bảo chú ý ăn uống! Lần sau cô chăm nó cho cẩn thận một tý.
Đang định bước đi thì An cầm vội lấy tay tôi:
– Xin cậu, mình nói chuyện 1 lúc đi. Mình xin cậu đấy!
Tôi quay lại, nghe lời cầu xin đấy… Tôi cau mày một chút. Thực ra tôi cũng muốn nghe xem, chuyện mà nó muốn giải thích là gì. Đã bao nhiên lần tôi cả anh, cả nó đều cố gắng giải thích nhưng tôi không chịu nghe. Lần này…. Có lẽ nên lắng nghe một chút. Vì dù sao, tôi và An cũng phải sống chung những tháng ngày tiếp theo dưới một mái nhà, cứ tiếp tục căng thằng, chính tôi cũng cảm thấy mệt mỏi.
Chúng tôi đứng trên ban công bệnh viện, nhìn xuống hàng cây phủ trong khuôn viên. Nắng chiếu xuyên qua những tán lá, tạo nên những vệt nắng mờ mờ loang lổ trên sân gạch. An thở dài vài lần, cuối cùng cũng nói:
– Cảm ơn cậu về ngày hôm nay. Nếu không có cậu, có lẽ Thiên nó…
– Đây không phải trọng tâm!
– Cho mình xin lỗi… Lỗi cùng là tại mình. Nhưng cậu thực sự hiểu nhầm chuyện mình với Phong rồi. Đúng là anh ta yêu cậu, nhưng trong khoảng thời gian đó, anh ta còn nói đã thích mình. Chính vì vậy, nên mình mới nói với cậu rằng anh ta không phải người tốt… Ngày hôm đó, do anh ta tiếp tục làm phiền mình quá nhiều và mình nghĩ cậu nên biết mọi chuyện, nên mình đã hẹn cậu và anh ta ra lan can tầng 4 để nói cho ra lẽ. Mình nghĩ cậu nên biết sự thật về người cậu luôn yêu thương… Nhưng anh ta lại… Cho nên mình đã cố giải thích. Cậu không nghe. Lúc đó, mình thực sự cũng rất đau đớn, kết thúc tình bạn của chúng mình qua 15 năm, mình thực sự cảm thấy mất mát. Mình không hiểu tại sao cậu không hiểu cho mình, tại sao cậu lại nghĩ sai về con người mình như thế… và sau bao cố gắng, mình quyết định để mặc cậu tiếp tục thù ghét mình, vì ít nhất cậu đã chia tay Phong.
Tôi yên lặng lắng nghe, yên lặng chìm vào quá khứ, chìm vào lỗi lầm. Hóa ra chỉ vì một đứa con trai, tôi lại nghĩ khác về người bạn thân thiết nhất của mình. Hóa ra mọi chuyện không như những gì tôi nghĩ. Tôi nông cạn. Tôi chỉ nhìn thấy bề nổi của một tảng băng chìm. Mắt tôi bắt đầu nóng lên, tay đặt trên lang can cũng dần siết chặt. 3 năm qua, chính tôi, đã tự dày vò bản thân mình, và cả người bạn thân nhất của mình… tôi nên nói thế nào với nó. Nên nhận lỗi thế nào với những tổn thương tôi gây ra?
Tôi cố gắng kìm nén nước mắt, khẽ nói:
– Thế còn… chuyện của cậu và Long?
Tôi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc ánh lên trong mắt An:
– Mình và Long đã yêu nhau từ khoảng thời gian chúng mình còn chơi thân ấy… Bọn mình định gây bất ngờ cho cậu. vì cũng nhờ cậu mà mình với Long đến được với nhau. Nhưng không ngờ chưa kịp nói đã… Sau đấy, sau một lần do say quá, mình và Long cùng không làm chủ được, nên mọi chuyện mới đến nước này… Minh à, dù cậu có tin hay không, mình cũng thật cảm ơn cậu vì ít nhất cậu đã lắng nghe!
Tôi quay mặt đi, không kìm được nước mắt rơi lã chã. Tôi thấy bóng An đi vào phòng bệnh thì hắng giọng nói:
– Tớ xin lỗi cậu, thực sự xin lỗi…
Và cất bước chạy về phía hành lang.
Khi đang chạy, tôi đâm vào một người nào đó, là Long… Long thấy tôi khóc, định giữ tôi lại , nhưng tôi lắc đầu:
– Em không sao… Em xin lỗi.
……..
Cuối mùa hè năm ấy, vào một ngày trời nắng đẹp, nắng nhẹ nhàng buông xuống khuôn viên lễ cưới. Tôi đứng trên khán đài, mỉm cười nói:
– Hôm nay, là ngày cưới của anh chị tôi sau 2 năm chung sống. Có thể các bạn thấy lạ nhưng tôi sẽ kể cho các bạn một câu chuyện. “Có một người anh trai, rất yêu thương, đùm bọc người em gái của mình, khiến nó trở nên ngang ngược… người em gái này, đã hiểu nhầm người bạn thân nhất của cô ấy, cũng chính là người mà anh trai cô ấy muốn lấy làm vợ. Nó đã ra sức ngăn cản hôn lễ của hai người khiến cho vợ anh ấy phải về nhà chồng mà chưa có một đám cưới chính thức. Rồi một thiên thần nhỏ ra đời. Cũng vào một ngày nắng đẹp như hôm nay, thiên thần đã làm cho người em gái hiểu ra, hóa ra, mình đã sai lầm thế nào… Người em gái đó, đã nhận ra rằng, tình yêu thương với gia đình chính là thứ thiêng liêng nhất mà không bao giờ được phép vứt bỏ và tình bạn đã tồn tại 15 năm của cô ấy và chị dâu là thứ tình cảm đáng quý nhất trong cuộc sống. Và lễ cưới này, chính là do cô em gái ấy tổ chức, để chuộc lỗi và cũng là quà cưới cho anh chị…” Em xin lỗi… và chúc mừng lễ cưới của hai người, chúc cho anh chị hạnh phúc đến đầu bạc, răng long, chúc cho bé Thiên hay ăn chóng lớn mau chóng trở thành một đứa con ngoan.
Tiếng bé Thiên vọng từ dưới lên, nó đang ngồi trên lòng Long, cười hớn hở vỗ tay bập bẹ nói: “hoan hô, hoan hô cô “.