Tro bụi có biết nguôi ngoai?

Nhưng vì người khác không phải là em, nên họ không trải qua cảm giác hụt hẫng thế nào khi hằng ngày vẫn nói chuyện với 1 người, vẫn chạm vào 1 người, rồi đột nhiên người đó thành tro bụi.

Người khác cũng không thể hiểu được cảm giác day dứt thế nào khi câu xin lỗi chưa kịp nói, những sai sót chưa kịp sửa chữa…

***

Tro bụi có biết nguôi ngoai?

1. Anh có biết điều gì khiến em rùng mình ngay cả khi trời nắng nóng không?

Là khi em nhớ về buổi sáng ngày 7/7 của vài năm trước. Buổi sáng đó, anh thành tro bụi, vĩnh viễn.

Buổi sáng đó trời mưa nhỏ nhỏ.

Em, sau mấy ngày không ăn, không ngủ, bơ phờ đến tận cùng.

Em kiên quyết không đi vào nơi đang diễn ra nghi lễ hỏa táng anh.

Em cứ đứng trơ trọi dưới mưa, mặc cho người quen bạn bè người thân của anh đến năn nỉ em đi vào mái hiên đứng, đừng để mưa ngấm vào người mà bệnh.

Em sợ phải nhìn thấy anh tan vào hư vô nhanh như vậy.

Hôm đó, em đơn độc và đau đớn biết chừng nào.

Có bác kia cầm dù đến che mưa cho em. Chắc bác sợ em gục ngã. Em chỉ thấy mình run rẩy.

2. Người ta nói không nên níu kéo những gì đã thành tro bụi. Em có níu kéo đâu. Em hiểu quy luật của sinh lão bệnh tử mà.

Em nhớ đã từng động viên anh bằng 1 trò rất trẻ nít, em mượn cái vòng tràng hạt anh đang đeo ở tay, có 10 hạt, rồi em lẩm nhẩm đếm “sinh-lão-bệnh-tử-sinh-lão-bệnh-tử-sinh-lão” và em reo lên với anh, thấy chưa, anh chỉ có già đi thôi chứ không sao đâu.

Rốt cuộc, anh vẫn mất vì một căn bệnh quái gở từ trên trời rơi xuống.

Nhưng em không mất niềm tin vào Đấng Bề Trên, vì em nghĩ, chuyện gì xảy ra trong đời, chắc cũng có lý do của nó. Thôi, em đành nghĩ vậy, để lòng em thanh thản. Cũng tốt mà.

3. Em băng qua mất mát bằng cách lãng quên. Có thể người khác sẽ nghĩ em hèn nhát khi phải vật vã tìm cách lãng quên những gì đã qua.

Nhưng vì người khác không phải là em, nên họ không trải qua cảm giác hụt hẫng thế nào khi hằng ngày vẫn nói chuyện với 1 người, vẫn chạm vào 1 người, rồi đột nhiên người đó thành tro bụi.

Người khác cũng không thể hiểu được cảm giác day dứt thế nào khi câu xin lỗi chưa kịp nói, những sai sót chưa kịp sửa chữa.

4. Hôm nay Thứ 4 Lễ Tro.

Em không rõ cảm giác mất mát có gam màu gì?

Nhưng hình như nguôi ngoai có gam màu trong trẻo.

Samsara

Related Posts

Hồi ức thanh xuân

1. Tôi Chàng trai 28 tuổi, công việc ổn định, thu nhập cao, ngoại hình chuẩn là niềm mơ ước của biết bao cô gái. Trong khi tất cả người…

Read more

Tình yêu đầu tiên

Học cấp 3, nàng ngồi bên cạnh. Xinh đẹp tựa một bông cẩm chướng. Tôi thì rõ ràng không phải tả, nhàm chán. *** Nàng tuyệt đối cá tính, cười…

Read more

Chuyện tình 7, 17 và 70 – Phần 2

CHƯƠNG II: Những ngày tháng từ 7 tới 17 tuổi Ban đầu chúng tôi đặt kì vọng vào Tiên Tiên, thành phố là thế giới tuyệt vời thế nào, qua…

Read more

Yêu người kém tuổi

Em kém chị 2 tuổi. Chính khoảng cách tuổi tác đó khiến chị ngại ngùng, tự ti, không dám công khai mối quan hệ của cả hai. Mặc dù chị…

Read more

Đơn phương

– Anh! Tình yêu là hình gì? – Em thử đoán xem. Thế là tôi cứ ngồi đoán mãi, vu vơ mãi, cũng chẳng thể biết tình yêu là hình…

Read more

Đôi ngả yêu thương

Người con gái là vậy, một khi đã yêu ai thì lý trí không còn là thứ dẫn lối nữa. *** Trở về nhà sau một ngày dài đằng đẵng,…

Read more

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *