Phụ nữ, nếu đã yêu thì dù sống chết, dù có phải xuống địa ngục cũng không từ bỏ người đàn ông mình yêu. Còn đã không phải là yêu, thì chỉ đơn giản là chọn lựa. Mà nếu đã là lựa chọn, thì anh có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào.
***
Tôi là trai kiến trúc, còn em là con gái nhân văn.
Tôi là thằng có điều kiện, con gái tốt theo không thiếu, và cũng đủ đàng hoàng để không quá hời hợt trong tình yêu.
Em đúng chất con gái ngành ngoại ngữ, cao ráo, xinh đẹp, tóc nâu sành điệu, thích mặc váy, luôn rạng ngời và nổi bật. Và dĩ nhiên, không ít đàn ông phải ngước nhìn em.
Người yêu cũ của tôi cũng từng học cùng ngành với em, hay nói đúng hơn là đàn chị trên em hai khóa. Cũng rạng rỡ, cũng giỏi giang, cũng cá tính, nhưng đa tình và quá tham vọng. Kết quả là chúng tôi chia tay vì tình yêu của tôi chẳng đủ níu chân em khỏi xứ kim chi hoa lệ.
Người yêu cũ của em học chung khóa với tôi. Một người trong vô vàn những mối tình của em, đến nỗi bây giờ em chẳng còn kí ức gì về người đó. Tất cả còn sót lại trong em về người đó chỉ đơn giản là “người bạn trai chính thức đầu tiên, chẳng phải mối tình đầu, càng không phải người em yêu .”
Lần đầu gặp em trong một buổi tiệc thân mật trước đám cưới thằng bạn tôi, em xuất hiện trong sự bất ngờ của mọi người, làn da trắng đặc trưng của những cô gái xứ lạnh, váy xòe một màu vàng rực rỡ như đóa hướng dương choáng ngợp cả một vùng trời trong tâm trí tôi.
“Em gái tao ở Hàn Quốc mới về nghỉ Tết.”
Đầu tôi hơi choáng váng.
“Lại là con gái du học Hàn Quốc ư?…….”
Ngay khoảnh khắc đầu tiên ấy tôi đã tự ngửa mặt lên trời mà tự nhủ với lòng mình “Nếu một ngày tôi cố tình để mình hẹn hò với em, thì đó chính là ý trời trêu người đây mà”.
Vậy mà, tôi đã cố tình để cho mình hẹn hò với em thật.
Nếu nói là em muốn chủ động hẹn hò với tôi cũng không đúng.
Em chưa bao giờ cố tình tạo ra không gian hai người, chỉ là những người còn lại hình như hiểu ra cái gì đó nên cứ tự động lẩn đi mất. Tôi bối rối trước sự cố tình của mọi người. Còn em thì hững hờ, cứ tự nhiên như không. Em quyến rũ tôi bằng sự kiêu ngạo của một người con gái đầy tự tin và hiểu rõ giá trị của bản thân mình, bằng sự hài hước có thừa và sự thẳng thắn đến mức bóc trần mọi điều trong cuộc sống của em. Em chẳng giấu diếm, không che đậy, không màu mè tô vẽ về cuộc sống, không né tránh và cũng không ngụy biện.
Ba tôi là một trí thức, những mối quan hệ của giới trí thức và chính trị thường đem đến cho tôi những cuộc xem mắt, mai mối với những cô tiểu thư cành vàng lá ngọc của những gia đình danh giá, cũng dễ nhìn, hiền thục và khuê các đúng kiểu con nhà vọng tộc.
Em cũng rất tiểu thư, nhưng em không hiền thục, nhu mì thì càng không. Em mạnh mẽ, dạn dĩ, và từng trải. Em như một loài hoa hồng dại, đẹp kiêu hãnh nhưng hoang dại và bướng bỉnh, vượt qua tất cả mọi khuôn khổ của một người con gái. Lần đầu tiên có một cô gái nhìn vào mắt tôi cười mà nói “Em quen với cả tá đàn ông rồi, nhưng hiếm thấy ai hiền như anh. Anh còn hiền hơn cả em nữa.”
Em như một cơn gió mới mẻ, tràn đầy những điều thú vị lạ lẫm thổi vào cuộc sống của tôi. Là tôi quá khờ khạo? hay là do em quá trải đời. Cá tính của em đôi khi khiến một thằng đàn ông sinh ra trong gia đình trí thức có phần cổ điển như tôi hơi choáng váng, nghiêng ngả. Tôi tự hỏi liệu mình có thể đuổi kịp cô gái này không? Hay tôi chỉ đơn giản là một cuộc dạo chơi trong chuỗi ngày dài tuổi trẻ đầy sắc màu của em? Một nửa trong em cứ luôn hồn nhiên như một cô bé mới lớn, nhưng nửa còn lại trong em, tĩnh lặng và hờ hững đến lạnh lùng.
Em chưa bao giờ hứa hẹn gì với tôi. “Em luôn nói anh có quyền lựa chọn mà. Còn em, khi còn chưa ở cố định một nơi, em không hão huyền về một thứ tình cảm nghiêm túc. Em không có thói quen tô hồng cuộc sống”.
Bạn bè tôi nhận xét về em chỉ vẻn vẹn hai chữ “Khó lường” Tôi sợ, sợ mình lại đi vào chính vết xe đổ của mình 1 năm về trước. Những cô gái một khi đã đi du học, nghĩa là họ tham vọng, dù ít hay nhiều. Mà những cô gái tham vọng, thường độc lập đến tàn nhẫn, và hững hờ với những thứ cản chân mình. Tình cảm đôi khi lại chính là một vật cản nguy hiểm nhất.Tôi không thích lao vào những thứ không có tương lai. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn muốn được ngày ngày gọi cho em, một cô gái cách xa mình đến 4000 cây số, để nghe em kể đủ chuyện trên trời dưới đất của em.
Em là niềm vui của tôi sau một ngày dài mệt mỏi với mớ đồ án và công trình. Chúng tôi luôn trò chuyện vào nửa đêm rất khuya. Em là một bí mật đáng yêu của tôi. Và tôi, có lẽ chỉ như một anh chàng người tình bí mật lúc nửa đêm của em. Một anh người tình cách xa em 4000 cây số, không để làm tình, chỉ để lắng nghe, dỗ dành em những khi em bực mình, nhường nhịn em mỗi khi em bướng bỉnh.
Em đã từng hỏi tôi “Anh mong chờ gì ở em? Một người bạn để tâm sự? Một người tình? Một người yêu ? Hay một người vợ trong tương lai?” Chính tôi cũng muốn hỏi em câu đó “Với em, tôi là gì của em?” Em cứ như đang chơi với tôi một ván bài lật ngửa. Lật ngửa nhưng tôi vẫn chẳng thể nào hiểu đựơc em đang chơi nước bài gì. “Em cần gì ở tôi?” Chưa bao giờ em trả lời cho tôi câu hỏi đó.
Em uống rượu rất nhiều. Tôi biết. Vì em nói. Em chẳng bao giờ giấu gì về chính mình.Em có thể ngồi uống cùng bạn bè thâu đêm suốt sáng. Em ở ngoài đường nhiều hơn ở nhà. EM có thể say đến mức gục ngã trên lưng một người bạn, và sáng sớm thức dậy trong nhà một cô bạn người nước ngoài nào đó. Chỉ cần em vui, chỉ cần là bạn bè, em chẳng thiết tha câu nệ hai chữ “ngoan hiền” mà ngừơi ta hay mặc định cho con gái.
Em vẫn thường khen tôi ngoan hiền. Tôi chỉ dám nhận mình là thằng khá đàng hoàng, không Sở khanh ong bướm, rượu cờ bài bạc, chứ tôi chưa bao giờ nghĩ mình ngoan hiền. Nhưng em thì vẫn hay nói “Anh sống còn trong sạch hơn cả em nữa” Con gái thường không nói câu này với đàn ông. Còn em, chẳng gì mà em không dám phơi bày. “Nếu anh dám hỏi….” Em thách thức tôi bằng chính quá khứ và những bí mật của em. Em uống, tôi không thể cản, và cũng không có quyền để ngăn cản em. Những cô gái như em, tôn thờ chủ nghĩa cá nhân.
Tôi biết dù em có nghe ai nói rằng tôi vào nhà nghỉ với một cô chân dài nào đó thì em vẫn sẽ bình thản như như không. Cho nên tôi cũng không thể và không có quyền xen vào cuộc sống riêng cuả em. Chỉ là mỗi người đều có sự chọn lựa riêng, và chịu trách nhiệm với những chọn lựa của mình. “Nếu anh đã dám đi vào nhà nghỉ với một cô gái thì anh cũng nên tự động mà dời địa điểm đón đưa đến nhà cô ta và đổi luôn số điện thoại của em trong danh bạ anh bằng số cô ấy. Còn em, nếu một ngày say đến mức qua đêm với một người đàn ông xa lạ nào đó, thì em cũng sẽ tự xóa số điện thoại của anh. Vì rõ ràng nếu có anh mà em vẫn phải tự chuốc say mình đến mức đó thì em rõ ràng không cần anh rồi.”
Em vẫn thường hay nhắc đến sự trả giá. Trả giá cho những sai lầm của em. Tôi không biết em đã phải trả giá cho điều gì? Tình yêu, niềm tin? Tôi cũng không biết em đã phải trả giá đến mức nào? Cũng không thể hiểu đằng sau sự hững hờ kia của em là nỗi đau và vết thương ra sao? Khi những người đàn ông em chọn yêu thương chỉ biết lợi dụng nhan sắc của em. Em không quá tham vọng như người yêu cũ của tôi, nhưng em lại quá hững hờ, đến vô tình. Em không quá thiết tha với một thứ gì đó, kể cả tiền và địa vị của đàn ông.
Em vẫn thường hay đùa với tôi. “Nếu anh nghĩ em chỉ ham tiền, thì em nói cho anh biết, từ năm 18 tuổi đã có đại gia trẻ trung thành đạt đi ôtô theo đuổi em.” “Vậy em thích anh vì cái gì?” “Vì anh không đẹp trai lắm, cũng không nhiều tiền lắm, nhưng anh hiền hơn những người đàn ông em từng quen, và anh rất kiên nhẫn với em. Thế thôi. Mà giờ em cũng chỉ cần có thế.” Tôi biết em quen nhiều.Và tôi cũng biết em đã tổn thương. Rốt cuộc một cô gái ngang tàng như em, khi yêu sẽ yêu điên rồ như thế nào? Có lẽ tôi không có diễm phúc được trải nghiệm cảm giác của kẻ được yêu ấy. Em vẫn thường nói, em có trực giác phụ nữ mạnh mẽ đến mức chỉ cần nhìn một người đàn ông, em có thể biết mình có thể yêu người đàn ông đó hay không. Tôi đã năn nỉ em nói cho tôi nghe, rằng em có cảm giác đó khi gặp tôi không.
“Em không trả lời câu hỏi này.” “Vậy có nghiã là không rồi” “Anh có quyền phán đoán. Còn em không trả lời”.
Tôi thích gọi cho em, chỉ để hỏi em đang làm gì, ngày hôm nay của em ra sao. Mỗi khi nghe em rất hồn nhiên trả lời “Em đang lau nhà” hay “em đang nấu cơm” , “em mới đi chợ về” …..tôi lại vô cùng thích thú.Trong đầu tôi tưởng tượng ra cảnh một cô bé xinh xắn, váy xòe rực rỡ với tóc đuôi gà cột cao đang hì hụi lau nhà, thái rau và nấu cơm, rồi rửa chén. Em hoàn toàn không hợp với hình ảnh này. Em càng không hợp thì tôi càng thích thú vô cùng. Thì ra em cũng có chút tố chất của một người yêu, một người vợ.
Trong những giây phút ngập ngừng hiếm có khi tôi khen em “Không ngờ em cũng biết những việc nữ công gia chánh, em làm anh thấy thú vị rồi đó. Đừng nói với anh là em đang luyện tập để làm vợ nha” Em hững hờ nói như bâng quơ “Ờ, cũng đã từng…..’Ngay lúc đó, tôi chẳng thể hiểu được hết những câu chữ đó của em mà chỉ nghĩ đó là một câu bông đùa như em vẫn thường nói đùa với tôi đủ thứ trên đời. Tôi bèn trêu lại em “Em chẳng thùy mị, chẳng dịu dàng, suốt ngày chỉ thích bay nhảy, chẳng muốn ở yên một chỗ, lại chẳng muốn làm dâu, càng không biết cưng chiều đàn ông, chẳng có chút gì giống một người muốn làm vợ cả.” “Cũng đúng, vì người đàn ông cho em ước mơ đó đã bỏ em ra đi rồi mà….” Tôi im lặng.
Tôi chẳng biết người đàn ông ấy là ai, mãi mãi tôi không biết. Người đó ra đi, mang theo cả ước mơ đẹp nhất của em, chỉ để lại một nỗi đau và một trái tim đầy những bí mật của em. Em sẽ nói nếu tôi hỏi. Nhưng tôi nghĩ mình không muốn biết. “Quá khứ của em, làm đau một mình em là đủ rồi. Không nên làm đau thêm bất cứ ai nữa. Nhất là anh”
Ngày em về nước, chúng tôi cùng đến một quán bar uống chúc mừng em đã tốt nghiệp và trở về. Em, tóc búi cao kiêu sa, váy đen sang trọng khoe những đường cong hấp dẫn. Em nghiêng đầu, lướt những ngón tay thon dài trên khuôn mặt tôi, xuống cằm rồi đặt lên phía ngực trái của tôi. Ánh đèn mờ mờ ảo ảo trong bar càng làm em thêm đẹp một cách bí ẩn và quyến rũ, bờ môi cong, khóe môi nhích lên nở một nụ cười đầy khiêu khích “Đi Đà Lạt với em, ngay ngày mai” Tôi bất ngờ với lời đề nghị của em. “Sao bất ngờ vậy? ” “Em muốn ngủ với anh, ở một nơi thật lãng mạn” En cười rồi quay đi, giày cao gót gõ từng nhịp xuống nền đá hoa cương. Mái tóc búi cao bất chợt sổ tung ra, rối bời trên bờ vai trần trắng nõn, đầy đặn……
Chúng tôi quấn quýt với nhau như một đôi tình nhân mặn nồng giữa cái lạnh của Đà Lạt. Em giản dị, không trang điểm, váy áo nhẹ nhàng. Tôi bất ngờ với vẻ thuần khiết ấy của em. Nhìn em như một cô gái mới lớn, hồn nhiên, thuần khiết. Em luôn phơi bày mọi thứ trong tính cách của mình, nhưng đây là lần đầu em phơi bày cả vẻ mặt mộc của em với tôi. Và tôi thích điều ấy vô cùng.
Có một lần, tôi dậy sớm và định đi xuống dưới nhà mua một cái gì đó cho em ăn sáng, nhưng khi vừa ngồi dậy thì em đã hốt hoảng giật mình mở mắt. Em trừng trừng nhìn tôi như nhìn một kẻ tội đồ đang làm điều gì đó tổn thương em. Một ánh mắt đau đớn đến lạ lùng khiến tôi vô cùng bối rối. Tôi bất giác nói theo phản xạ “Anh định đi mua gì đó để lát em có cái ăn sáng.” Em tung chăn, kéo tôi nằm xuống và nói “Không bao giờ được phép bước đi khi em đang ngủ.” Rồi lại chui vào lòng tôi ngủ ngon lành. Từ đó tôi không bao giờ bước khỏi giường khi em chưa thức dậy.
Những ngày đó, tôi phát hiện ra một điều rất hay ở em, em rất thích được ôm ấp, nắm tay và vuốt tóc. Những lúc đó, em như con mèo ngoan ngõan nằm tựa đầu trên chân tôi, không đỏng đảnh, không đanh đá, không kiêu ngạo, không ngang bướng. Đó là những giây phút hiếm hoi em ngoan hiền đúng nghĩa. “Anh biết không, phụ nữ luôn thích đuợc ôm và nắm tay, hơn là làm tình. Còn đàn ông thì luôn vội vã, chỉ muốn cho qua cái giai đoạn nắm tay, ôm ấp cho nhanh để mà làm tình mà thôi.”
Suốt 1 tháng, tôi đã bắt đầu quen với việc thức dậy có em trong vòng tay, ngắm nhìn em lúc em vẫn còn ngủ say, vòng tay lại ôm em thật chặt và hạnh phúc chờ em ngọ nguậy trở mình thức dậy. Cho đến một ngày, tôi thức dậy với một vòng tay trống rỗng….. Valy của em không còn trong phòng. Không còn một chút dấu vết nào của em. Một chút tỉnh táo sót lại đủ để tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Ngày xưa anh từng hỏi em, anh có phải là người em có thể yêu được không? Anh không phải. Và em không yêu anh. Anh biết mà, có phải không.
Anh hỏi em, vậy anh là gì của em. Tại sao em lại nói chuyện với anh hằng ngày? Vì nói chuyện với anh hằng đêm vẫn tốt hơn là hằng đêm em ngồi uống rượu hay hút thuốc một mình. Anh không hề biết, có phải không?
Từ trước đến giờ, chỉ có anh gọi cho em, lo lắng quan tâm đến cụôc sống của em, còn em thì chưa bao giờ quan tâm hay lo lắng cho anh. Anh biết rất rõ mà, có phải không?
Em, từ cách đây một năm, đã không còn muốn quan tâm đến bất cứ ai, bất cứ thứ gì. Em giờ đây, yêu bản thân mình hơn bất cứ ai. Em giờ đây, thà làm tổn thương cả thế giới chứ không cho phép ai được quyền làm tổn thương mình. Anh không hề biết điều này, có phải không?
Em bây giờ, còn chẳng thể khiến mình hạnh phúc, thì làm sao có thể đem lại hạnh phúc cho ai. Anh biết rõ điều này mà, có phải không?
Phụ nữ, nếu đã yêu thì dù sống chết, dù có phải xuống địa ngục cũng không từ bỏ người đàn ông mình yêu. Còn đã không phải là yêu, thì chỉ đơn giản là chọn lựa. Mà nếu đã là lựa chọn, thì anh có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào.
Em vẫn luôn nói, chúng ta ai cũng có quyền lựa chọn, nhưng nếu chọn sai thì phải trả giá. Mà trả giá cho yêu thương thì không bao giờ là đơn giản cả. Hãy chọn một người con gái yêu anh và dám làm tất cả vì anh. Đừng bao giờ như em, chọn lựa sai để rồi phải trả giá bằng chính hạnh phúc của mình. Be happy.”
***
Một năm sau, tôi tình cờ gặp lại cô người yêu cũ năm nào.
– Em biết cô bé đó.
-Thì sao?
-Cô bé ấy rất đẹp có phải không?
-…..
-Lại còn rất hồn nhiên và đáng yêu nữa.
-Anh không nghĩ em lại có hứng thú với chuyện này.
-Cô gái ấy rất đẹp, rất đáng yêu, và hồn nhiên, mọi thứ đều hoàn hảo. Chỉ thiếu duy nhất một thứ. Cô ta không còn trái tim anh à.
-…………………
Tình yêu đôi khi chỉ là một ván bài. Đặt cược càng nhiều, khi thua sẽ càng mất mát. Em đã chơi với tôi một ván bài lật ngửa. Ván bài lật ngửa, tưởng chừng như tất cả đều được phơi bày. Nhưng những quân bài chủ chốt luôn nằm bí mật đâu đó trong lòng tay của kẻ chia bài. Và khi nó được phơi bày , thì có nghĩa ván bài đã kết thúc. Kết thúc đó thường không bất ngờ, nhưng lại rất đau đớn, đau đớn đến mức không ngờ.