Cho đến một ngày mưa rơi

Tôi si mê em dẫu trong đám đông em luôn làm cho tôi mệt mỏi.

***

Tôi không bao giờ xóa bất cứ số điện thoại của ai. Dẫu có thể đó là điện thoại của cô gái tôi từng yêu thương, sau đó đã chia tay, em về nhà chồng. Khi đã có chồng, bất cứ ai cũng rất sợ những tin nhắn của kỷ niệm cũ, hay những cuộc gọi điện vô cớ. Nếu lúc đó em ở bên cạnh chồng, mà tin nhắn đầy những lời yêu thương hay cuộc gọi chỉ là nỗi nhớ thương, chắc chắn sẽ làm cho em rất lo.

Cho đến một ngày mưa rơi

Tôi biết có người hay thay sim điện thoại với lý do là nhà mạng có chương trình khuyến mãi, để rồi vì thế họ chìm khuất trong đám đông vì khi cần tìm một số điện thoại quen thì đã không còn, hay một người quen gọi họ vào số điện thoại cũ sẽ phải nhận được câu nói cài sẵn của nhà mạng: “Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…” Thật ra thì số điện thoại đó mãi mãi không bao giờ liên lạc được. Tôi đã lạc nhiều người vì họ thay số điện thoại như thế.

Còn em thì vẫn giữ số điện thoại cũ, và chỉ một số duy nhất. Thỉnh thoảng mở điện thoại ra, thấy số điện thoại của em, tôi định nhắn một dòng tin, chẳng hạn: ” Anh nhớ em lắm.” Nhưng nghĩ lại không dám nhắn, dù thật lòng tôi rất nhớ em. Bởi em yêu quý người đàn ông em chọn làm chồng, em sợ người đàn ông đó nghĩ rằng em phải lòng người đàn ông khác. Tôi cũng đã gặp nhiều người con gái yêu một người đàn ông bằng cả tuổi thanh xuân của mình, chấp nhận như một cái bóng bên cạnh người đàn ông đó và sẵn sàng tước bỏ tự do của mình mà không cảm thấy đó là mất mát. Em lại còn hơn những người con gái đó, em tước bỏ hết những hệ lụy quanh mình, em xóa toàn bộ số điện thoại của tất cả bạn gái bạn trai khi em về nhà chồng để tránh sự phiền toái. Nhưng em vẫn lưu số điện thoại của tôi.
Dăm lần tôi bắt gặp em sóng đôi với người đàn ông em chọn lựa. Quả thật là anh chàng có một bề ngoài chẳng khác nào diễn viên điện ảnh. Anh chàng cao lớn, mái tóc dợn sóng, đôi mắt rất sắc… Em và anh chàng ngồi cách bàn ăn của tôi không xa, có thể nói chuyện với nhau. Tôi cũng định qua bàn em chúc mừng hạnh phúc của hai người. Nhưng điện thoại của tôi lúc đó đã có tín hiệu của tin nhắn. Đó là lời nhắn của em: “Anh Biền ghen lắm. Anh đừng cho biết là em quen anh nhé.” Thế là dẫu gần nhau mà tôi với em giống như hai người xa lạ.

Tôi si mê em dẫu trong đám đông em luôn làm cho tôi mệt mỏi. Tôi gặp em trên phố, con phố chộn rộn xe cộ lướt qua, mà người thì không quen biết nhau,chả nhìn mặt nhau, chỉ vội vã đi trên con đường đi của mình. Thành phố gần 400 ngàn dân của tôi và em lúc nào cũng ồn ào, có quá nhiều con đường có ngã tư đèn xanh đèn đỏ, và chính giây phút dừng lại ở một ngã tư đường, tôi thấy em. Hôm đó em đang vội vàng đi làm, em mặc chiếc váy đồng phục tiếp thị của một hãng bia, chắc chắn là em vội tới chỗ làm. Chính nhờ chiếc váy đồng phục tiếp thị đó mà tôi đã không lạc em trong đám đông. Tôi hồn nhiên đi theo em, đến tận nơi em làm việc, đó là một quán ăn lớn, có nhiều cây cỏ, có những cô nhân viên phục vụ đa phần là sinh viên làm thêm mặc chiếc váy đen và chiếc áo sơmi vàng khá đẹp. Em cũng là sinh viên của ngôi trường nằm sát bên bãi biển đó. Em làm tiếp thị trong mấy tháng nghỉ hè.

Nhưng loại bia em tiếp thị là loại bia ít người chọn lựa. Nhưng tôi lại thấy mừng,có như thế tôi mới có thể làm quen được với em.

Vậy là khi đèn xanh bật lên cho những chuyến xe tiếp tục cuộc hành trình, tôi đã gặp em trong đám đông. Lòng tôi rộn rã đến dường nào khi nghe em nói, khi nhìn thấy dáng em đi, dẫu em đang đi trong ồn ào của một quán nhậu mà những người đàn ông ngồi trong quán đã ngấm bia hoặc rượu. Em từ chối khoản tiền đưa thêm.

Em bảo: “Đó là thói quen xấu, dẫu em rất cần tiền. Thỉnh thoảng anh ghé quán uống giúp em vài chai bia là em vui rồi.”

Thỉnh thoảng hẹn em cà phê. Em luôn bảo phải đi với bạn, em luôn lựa những quán rất lạ, vắng khách. Nhưng em luôn tới đúng giờ và về cũng đúng giờ. Em thanh khiết như một đóa hoa trắng nở, dịu dàng nở trên ngọn đồi nào đó giữa gió lả lơi và giữa những vạt nắng mai vàng mênh mang. Nhưng lúc đó em kể về người đàn ông của em. Em bảo em quen anh ta từ khi em chỉ còn là cô bé con đen đui đũi thích dang nắng giữa trưa hè. Anh ta đã cõng em khi chân em bị vấp té trong một ngày mưa cùng rủ nhau đi tát cá đồng. Giờ thì hai người đã lớn, đã vào đời, và với em, Biền- người đàn ông đó- là người đàn ông hoàn hảo nhất trên trần gian. Rồi em kết luận: “Hai đứa em nghèo lắm. Lấy nhau chắc ở nhà thuê, nhưng yêu nhau đâu quan trọng những thứ phù phiếm đó. Hai đứa em sẽ tạo ra tất cả.” Thì thế gian đã chứng minh rằng khi đã thật sự yêu nhau đến kiệt trái tim mình, thì thiếu thốn vật chất chỉ là những thử thách nhỏ. Em nói rằng em không thể thường xuyên cà phê với tôi được, vì như thế Biền không thích. Lạ thật cho em, bởi cà phê thì có gì đâu ghê gớm mà chỉ vì hai chữ chung tình mà em không vào đám đông mà nhìn ngắm.

Em không mời tôi dự đám cưới của em, có thể dẫu trái tim em không dành cho tôi, nhưng em sợ tôi sẽ nhói đau khi ngồi bên dưới chứng kiến ngày vui của em. Đám cưới tổ chức rất nhỏ, không có xe hoa chạy vòng vòng qua những con đường để mọi người túa ra hai bên đường đứng xem. Em cũng không có tuần trăng mật, dẫu chỉ là một chuyến đi Đà Lạt. Nhưng chắc chắn là em rất hạnh phúc. Em hạnh phúc vì em cận kề được với người đàn ông cùng em đi chợ, trả giá vui buồn. Em hạnh phúc vì ngồi sau lưng Biền để ngắm nhìn phố xá. Em hạnh phúc vì trong đêm chỉ còn những ngọn đèn soi trên phố, em có một vòng ôm trọn vẹn… và vì thế, với tôi, em chỉ còn lại là số điện thoại trong bộ nhớ. Em bắt đầu đi vào lãng quên.

Nhưng điện thoại của tôi đã reo vang trong một đêm mưa. Đêm đó mưa rất to như đất trời đang giận dỗi thế gian một điều gì đó. Tôi nhìn tên em hiện lên màn hình mà ngạc nhiên, bởi vào thời điểm đó một người đàn bà yêu chồng khó có thể gọi điện cho một người đàn ông khác.

– Anh nghe điện thoại được không?

Vẫn là giọng nói quen, dẫu hơn hai năm nay tôi không hề được nghe giọng nói của em.

– Ừ, có gì không em? Chồng em đâu rồi?

– Anh không biết em đã ly dị một tháng nay rồi à? Ngay cả điện thoại em cũng bị lấy lại. Bây giờ em mới tìm ra số điện thoại của anh và gọi cho anh.

Trong mưa tôi hình dung em đang khóc. Chắc chắn em phải khóc vì ai lại không khóc khi trở thành một người đàn bà cô đơn.

– Sao vậy? Hai người yêu nhau tới mười năm cơ mà?

Em không trả lời câu hỏi của tôi, em nói:

– Cà phê anh nhé. Quán cũ đó, anh có nhớ quán đó không.

Tôi nhìn ra mưa:

– Bây giờ à?

– Dạ, bây giờ.

Tôi phóng xe ra khỏi nhà trong cơn mưa lớn để cà phê với em. Mưa át cả vào mặt tôi, con phố thì chỉ ngập toàn nước, ánh đèn loang loáng. Tôi chỉ mong quán cà phê tôi sắp sửa hẹn hò kia chiều nay vẫn mở cửa.

Khuê Việt Trường

Related Posts

Hồi ức thanh xuân

1. Tôi Chàng trai 28 tuổi, công việc ổn định, thu nhập cao, ngoại hình chuẩn là niềm mơ ước của biết bao cô gái. Trong khi tất cả người…

Read more

Tình yêu đầu tiên

Học cấp 3, nàng ngồi bên cạnh. Xinh đẹp tựa một bông cẩm chướng. Tôi thì rõ ràng không phải tả, nhàm chán. *** Nàng tuyệt đối cá tính, cười…

Read more

Chuyện tình 7, 17 và 70 – Phần 2

CHƯƠNG II: Những ngày tháng từ 7 tới 17 tuổi Ban đầu chúng tôi đặt kì vọng vào Tiên Tiên, thành phố là thế giới tuyệt vời thế nào, qua…

Read more

Yêu người kém tuổi

Em kém chị 2 tuổi. Chính khoảng cách tuổi tác đó khiến chị ngại ngùng, tự ti, không dám công khai mối quan hệ của cả hai. Mặc dù chị…

Read more

Đơn phương

– Anh! Tình yêu là hình gì? – Em thử đoán xem. Thế là tôi cứ ngồi đoán mãi, vu vơ mãi, cũng chẳng thể biết tình yêu là hình…

Read more

Đôi ngả yêu thương

Người con gái là vậy, một khi đã yêu ai thì lý trí không còn là thứ dẫn lối nữa. *** Trở về nhà sau một ngày dài đằng đẵng,…

Read more

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *