Anh à…
Có người bảo với em rằng đừng cố gắng gặp anh ta, vì anh ta rất nguy hiểm, tựa hồ như một loại vi rút cấp tính, sẽ truyền nhiễm vi rút cho em. Em không tin, và em đã gặp anh, một chàng trai phong sương và gió bụi phủ đầy vạt áo, khuôn mặt và đặc biệt là ánh mắt.
Em đã gặp chàng trai ấy như một sự sắp đặt đinh mệnh do chính em đề nghị. Sự gặp gỡ như cố tình tuyên chiến với loại vi rút nguy hiểm mà nhiều người vẫn thường đề cập. Em một cô gái đầy kiêu hãnh, tự thách đố với bản thân mình: “Để xem sao :d”…
Lần đầu gặp nhau, cũng chẳng hiểu sao, lại lỡ thử cài đặt vào não mình chữ “Nhớ”, để xem nó sẽ ăn mòn bộ nhớ siêu hạn mình như thế nào. Em đã quá ỷ y khi cho rằng mọi thứ em đều có thể control được, cho tới khi trí nhớ của em bị giảm rõ rệt.
Anh biết không? Chẳng phải vì ram nhớ của em bị gì, chẳng phải vì vi rút anh sẽ ăn từng kí ức của em, mà là loại vi rút này sẽ tự động nhân gấp bội nhiều lần hình ảnh anh trong đầu em. Rồi nó tự động nghiễm nhiên chiếm hết hệ thần kinh não, lây lan cả những bộ phận khác, ví như trái tim của em chẳng hạn. Rồi bất giác tự lúc nào, khi nào em cũng nghĩ đến khuôn mặt của anh, nhớ đến từng cử chỉ, ánh mắt của anh…
Ôi! em bị bệnh nặng lắm rôi.
Thật đấy anh ah! Em đã bị dính vi rút quá nhiều rồi, chỉ có thể là anh mới giúp em được thôi. Anh tìm cách đi, nếu không em chết mất!
Chờ hồi âm của anh