Tháng năm khoét sâu vào anh
Vết đau một thời trai trẻ
Ba ba năm rồi có lẽ
Từng cơn sóng dậy đất bằng!
Tháng năm tháng năm tháng năm
Em sao mãi hoài xa lắc…
Em ạ, vậy mà thấm thoát cũng gần 5 năm lẻ trôi qua kể từ ngày vấp ngã, đời trai trẻ còn mãi như chiếc thuyền nan lang thang giữa sóng nước chập chùng.. Anh vẫn đứng đây, bất động bên ô cửa kính, hai tay đút vào túi quần hệt như một pho tượng. Nhìn ra ngoài đường, ánh mắt xa xăm. Những hình ảnh bên ngoài lướt qua đầu anh một cách mơ hồ. Là nhạt nhòa của mưa, leo lét ánh đèn xe kéo thành những vệt dài trên phố, không có một thứ gì rõ ràng cả. Chúng đan xen vào nhau mờ mờ, ảo ảo như những dải màu nối tiếp, nối tiếp nhau. Anh cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì. Những dòng suy nghĩ chạy ngang qua đầu anh thoắt ẩn, thoắt hiện như nhũng hình ảnh trước mắt anh vậy. Nhìn có vẻ như đang tập trung suy nghĩ một điều gì đó nhưng kì thực lại là trống rỗng, mông lung. Tâm hồn trở về cái bản ngã vốn có: trắng muốt và bình yên.
Ngày nào cũng vậy, công việc của anh bắt đầu từ 6-7h sáng đến tận khuya. Cả ngày hầu như anh chỉ ở trong nhà không đi đâu cả, trừ khi công việc yêu cầu phải ra ngoài. Đến tối, tắm giặt, cơm nước rồi lại ngồi một góc ôm lấy chiếc máy tính hay điện thoại. Cuộc sống của anh đơn giản như thế. Anh tiếp xúc với thế giới bên ngoài qua những trang báo điện tử và ô cửa kính ngoài kia. Cũng có đôi khi một mình lang thang trên phố, vào một quán cà phê và thưởng thức những bản nhạc du dương. Hôm nay có cái gì đó níu anh ở lại. Anh chưa vội đóng cửa, vẫn đứng đó, vẫn dõi mắt ra ngoài xa xăm. Anh muốn ngắm nhìn con phố thêm một lúc nữa.Ngoài kia mưa vẫn đang rơi và hình như chính mưa đã níu anh ở lại. Ánh đèn cao áp vàng vọt chiếu sáng những hạt mưa li ti làm chúng trở lên lung linh, diệu vợi hơn. Có hạt đậu trên nhành lá, cái chồi non mới nở đón xuân về làm chiếc lá non trĩu xuống, hạt nước bám víu lấy đầu lá như giọt nước mắt trực rơi long lanh đến lạ. Mưa phùn tháng ba, những hạt mưa li ti, bé xíu rơi thật chậm. Từng hạt, từng hạt. Có thể nhìn thấy rõ một hạt mưa đã rơi như thế nào từ trên trời xuống đất. Nó làm mọi thứ chậm lại, sâu lắng hơn. Và cũng làm lòng anh lại dậy lên những xúc cảm yêu thương.Anh vốn là một người sống nội tâm, có chút khép mình với cuộc sống, ít nói, ít tâm sự. Thứ mà anh tâm sự nhiều nhất chính là cuốn nhật ký và những bài thơ của mình. Hễ buồn, hễ vui là anh lại gửi vào những bài thơ ấy. Nó đã trở thành tri kỉ của anh tự bao giờ.Khác với những ngày thường, hôm nay anh không vội leo lên gác và thu mình trong cái không gian bé nhỏ của mình. Anh muốn ra ngoài, đi dạo dọc công viên, nơi duy nhất mà anh quen thuộc từ ngày vào đây. Khoác chiếc áo khoác lên người, anh bước ra đường dưới cơn mưa lất phất. Chẳng mũ, chẳng ô, cứ như vậy mà bước đi. Những hạt mưa phả vào mặt, có chút rùng mình, có chút co ro. Nhưng dường như chẳng có gì ảnh hưởng, anh vẫn bước đi chầm chậm, bình lặng mà cảm nhận dư vị của tháng ba. Công viên vắng vẻ, lưa thưa một vài bóng người. Cũng phải, chẳng có ai muốn ra khỏi nhà vào cái thời tiết như thế này.Anh thấy vui vui. cả công viên như của riêng anh, cả không gian xung quanh cũng của riêng anh. Anh thích điều đó. Có lẽ cô đơn đã biến anh thành một người thích một mình như thế. Có thể nói anh thích công viên này. Một phần vì anh cũng chẳng biết công viên nào khác ngoài công viên này cả. Hơn một năm, hơn một năm sống và làm việc nơi đây nhưng chưa một lần anh lang thang thăm quan thành phố. Hơn một năm anh thu mình trong công việc và cái góc nhỏ của riêng mình với những nỗi nhớ chơi vơi. Một phần vì anh thích sự tĩnh lặng, bình yên nơi này, nơi tâm hồn anh cảm thấy nhẹ nhàng và thanh thản. Con phố không dài với vỉa hè rộng và hàng cây thẳng tắp. Những ngôi nhà với lối kiến trúc hiện đại nhưng cũng thật hài hòa. Dọc bên đường là những quán cà phê, những cửa hàng kinh doanh nhưng luôn có một không gian yên tĩnh, không quá tấp nập, ồn ào như những nơi khác. Còn bên kia là con sông dài..Mải miết bước đi, anh chợt bị gây chú ý bởi một bản nhạc. “Soledad” khúc tình ca buồn mà anh đã thích từ thủa còn là dân công trường. Nó phát ra từ quán cà phê quen thuộc, nơi anh vẫn hay ngồi. Ghé vào quán, chọn cho mình một góc nhỏ nơi góc quán, cái chỗ mà lần nào ghé quán anh cũng ngồi. Hơi khuất so với không gian của quán nhưng bù lại lại rất yên tĩnh và có thể quan sát mọi thứ xung quanh, đặc biệt là có thể thu trọn vẹn còn phố trước mặt vào tầm mắt. Thiết kế của quán vừa sang trọng, vừa giản dị nên có thể làm hài lòng bất cứ một vị khách nào. Phía bên trong là không gian sang trọng với ghế sô pha, những ánh đèn mầu lấp lánh, nước sơn màu kem tạo nên vẻ quý phái, dịu dàng. Bên ngoài lại giản dị với ghế mây, bàn gỗ. Một hàng cau cảnh xanh cao chót vót, một giàn hoa leo rủ xuống như những chiếc rèm, con suối nhỏ róc rách, dãy hàng rào gỗ mộc mạc như một khu vườn tuyệt đẹp, tươi mát và gần gũi với thiên nhiên. Tâm hồn có xáo động đến mấy thì cũng có thể bình yên trở lại khi tới nơi này.Ngả mình trên chiếc ghế mây, anh gọi cho mình một cốc phê đen quen thuộc. Anh cũngthích cà phê, một capuchino ngọt ngào, một tách cà phê đen không đường đậm đặc, đôi khi lại là một Espresso. Một cốc phê đen quen, vẫn đậm cái vị đắng đắng của cà phê, đơn giản nhưng vẫn nồng nàn. Nhấp một ngụm, anh lại đưa ánh mắt nhìn ra ngoài xa xăm. Những hạt mưa li ti vẫn rơi chầm chậm trên phố. Trong màn mưa có một hình bóng chợt hiện ra. Anh khẽ mỉm cười, nụ cười có chút đăng đắng. Anh vẫn không quên được cái hình bóng ấy, cái hình bóng đã ăn sâu vào trong tận trái tim anh. Anh lại nhớ. Nỗi nhớ chực trào ra khỏi lồng ngực.Những kỉ niệm êm đềm lại ùa về. Nhưng chỉ có mình anh biết, mình anh coi đó là báu vật của đời mình. Với anh, em là tất cả, là cả bầu trời, là tình yêu mà anh đã dành trọn trái tim này. Còn với em, anh chỉ là một người bạn, có khi chỉ là một người xa lạ. Anh nhớ, nhớ hình dung ấy, nhớ nụ cười ấy, nhớ đôi mắt ấy… nhớ tất cả những gì thuộc về em, những thứ đã khiến cho trái tim anh loạn nhịp. Không một phút giây nào, một khoảnh khắc nào là anh không nhớ về em. Trong anh chỉ tràn ngập bóng hình người em thôi. Đã bao lần cố dặn lòng hãy kìm nén những cảm xúc kia nhưng anh không làm được. Nỗi nhớ vẫn ùa về chiếm trọn trái tim anh. Nơi xa, liệu em có biết có một người đang nhớ mình như thế nào không. Nỗi nhớ khắc khoải trong những đêm thâu, da diết trong những giấc mơ và dâng trào trong những ngày mưa.Lúc này đây, từng hạt mưa như cứ khắc sâu vào trái tim anh, khắc sâu thêm nỗi nhớ khôn nguôi ấy. Như ly cà phê có ngọt, có đắng. Nỗi nhớ cũng khiến tim anh thấy cả ngọt ngào lẫn đắng cay. Ngọt ngào khi nhớ về quãng thời gian anh tự coi là hạnh phúc, cái thủa tình bạn anh được vô tư lén ngắm nhìn em. Còn đắng cay vì giờ đây em không còn bên anh nữa. Người ta bảo rằng, khoảng cách từ tình bạn đến tình yêu gần lắm, gần đến nỗi có lúc ngộ nhận. Nhưng anh biết anh không ngộ nhận. Anh yêu em rất nhiều. Một tình yêu sâu đậm không dễ gì quên được. Dẫu rằng người em chọn không phải là anh, nhưng điều đó cũng không ngăn được tình cảm anh dành cho em.Từ cái ngày đó, cái ngày anh biết em không chọn anh, anh đã tự hứa với lòng mình sẽ chúc phúc cho em. Vẫn sẽ quan tâm, sẻ chia và bước theo sau từng từng bước chân của em. Sẵn sàng làm chỗ dựa cho em bất cứ lúc nào. Anh chấp nhận yêu đơn phương, chấp nhận chịu mọi nỗi đau về mình chỉ cần em được hạnh phúc. Nhưng cũng có lúc anh đã mong cho em có chút gì đó tan vỡ, để anh có cơ hội mà chen vào, mà giành lấy tình yêu về mình. Là ích kỉ đúng không? Tình yêu mà, đâu đó lại chẳng còn một chút ích kỉ, nhỏ nhen. Nhưng chỉ là suy nghĩ. Anh đã kịp giập tắt cái suy nghĩ đó khi nó mới chớm nảy nở trong lòng. Em hạnh phúc là anh vui. Còn như nếu ai kia không biết trân trọng mà giữ gìn người con gái tuyệt vời này thì anh sẽ không ngần ngại mà giành lấy đâu. Anh sẽ không tha thứ cho bất cứ người nào làm tổn thương tới em, người con gái anh yêu.Mưa vẫn rơi, cà phê vẫn đắng và anh vẫn nhớ về một bóng hình quen….
Tác giả: Người Ba Họ