Gửi Bé Bi yêu dấu,
Lời mở đầu thư, anh không biết viết gì cho em, không biết phải bắt đầu từ đâu.. Bắt đầu từ những nổi nhớ về em, hay bắt đầu từ những ngày đầy ảm đảm của cuộc đời. Nhưng dẫu gì anh cũng luôn cầu mong em mãi vui vẻ, yêu đời, và sống hạnh phúc, người thân của em luôn may mắn và nhiều sức khỏe.
Em biết không? Những ngày tháng qua, dù không được gặp em, dù không được nghe em nói, được nhìn thấy em cười, nhưng hình ảnh của em, nụ cười em vẫn luôn in đậm trong trái tim anh. Và anh luôn tin rằng cuộc sống của em vẫn đang yên vui và hạnh phúc. Anh vẫn âm thầm lặng lẽ dõi theo bước chân em, cuộc sống của em.. Dẫu biết rằng em là một cô gái không có thói quen chia sẻ tâm trạng mình lên trang cá nhân trên mạng xã hội như facebook, zalo.. Và em cần một người bạn để lắng nghe, để chia sẻ với em nhiều hơn, và anh tiếc rằng bản thân anh không thể giúp em được gì để những lúc em ưu tư, em cảm thấy buồn vì cuộc sống. Anh tự trách bản thân mình đã không thể làm vơi đi nổi ưu phiền ấy trong em. Anh chỉ ước gì mình là một làn gió nhẹ thoáng mang đi những ưu phiền ấy, hay chỉ là chiếc gối êm giúp em ngon giấc.. Nhưng em ơi! Tất cả chỉ là mơ ước viễn vông, điều mà chẳng bao giờ thành hiện thực… Không những anh không thể giúp em vơi đi những ưu phiền mà anh còn làm cho tâm hồn em gợn những ưu phiền.. Anh xin lỗi..
Có những đêm, anh mơ thấy em trong tay với ai kia bước ngang qua anh, khẽ gật đầu chào anh. Tim anh như chết lặng, đớn đau, và không còn cảm giác gì hơn là sự buốt giá. Và quả thật nếu một ngày nào đó, em đi ngang đời anh cùng ai kia mà sống hạnh phúc, vui vẻ, có cái cảm giác mà anh không thể mang lại cho em. Thì dẫu biết rằng tim anh như chết lặng, nhưng anh sẽ cố mỉm cười và chúc cho em luôn được như thế. Anh không giống như người ta, anh có thể ích kỷ với bản thân, với mọi người.. Nhưng anh không được quyền đó với em. Anh cũng không giống như thế gian lấy hạnh phúc của em lúc đó làm hạnh phúc của anh, anh không đủ rộng lượng và cao cả như thế. Anh sẽ buồn, sẽ đớn đau, sẽ trầm ngâm suy tư nhớ về em nhiều, và anh cũng sẽ lặng thầm chúc em hạnh phúc. Anh không đủ can đảm để cầu xin tình yêu của em, anh càn không đủ can đảm và đê tiện đến mức phá hoại hạnh phúc của em. Anh đã không thể mang lại hạnh phúc cho em, thì anh sẽ cảm ơn ai, cảm ơn người đã thay anh làm việc đó.
Và giờ này, ngồi đây, giữa phòng trống gác khuya, anh nhớ về em nhiều hơn, cồn cào hơn, da diết hơn, và thắm thiết hơn…
Yêu em, dù không được cạnh em, tình yêu đó vẫn nồng nàng và chảy bỏng như lúc đầu. Có nhiều khi đi ngoài đường, gặp những cô gái đẹp, anh ngắm nhìn thoáng qua, rồi chợt trong đầu nảy sinh ý nghĩ tán tỉnh người ta. Giật mình nhìn lại, anh có cái cảm giác, như anh đang phản bội em, phản bội tình yêu anh dành cho em bấy lâu nay. Và rồi, anh như tự tát vào mặt mình… Tỉnh lại đi Nguyễn ơi.. Bé bi của mày không chấp nhận một thằng phản bội thế đâu. Và rồi anh dập ngay cái ý nghĩ mơ hồ về những cô gái khác, để rồi chỉ có duy nhất bóng hình em trong tim bấy lâu nay. Để mỗi lần đơn côi, để mỗi lần suy sụp tinh thần, anh lại đem ra ngắm trong tưởng tượng, để mỗi lần cần một lời an ủi động viên, anh lại mang ra làm động lực.. Và để anh nhớ em nhiều hơn bé ạ.
Anh yêu em, đó là sự thật mà không ai có thể thay đổi được, kể cả anh.
Biên giới ngày 22/11/2013
Người Ba Họ